
ì
phò nằm bò xuống giường, nàng còn rất tức giận, cực kỳ khó chịu!
Dạ
Thiên vừa nghe, gả cho Nguyệt Lưu Ảnh! Nhất thời râu mép nhếch lên , không nghĩ
tới thật sự dám đánh chủ ý của Sắc Sắc nhà hắn, lão thái bà này!
"Sắc
Sắc, con đừng kích động, con tốt nhất nghỉ ngơi một chút!" Dạ Thiên đứng
ở cửa, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, không được, hắn phải đi tìm A Tuyết thương lượng
một chút, "Đỗ Quyên chăm sóc tiểu thư thật tốt!"
Dạ
Thiên vẫn đứng đó phân phó cho Đỗ Quyên, lo lắng nhìn cửa phòng bị Dạ
Nguyệt Sắc khóa chặt một cái, bước nhanh rời khỏi gian phòng của Dạ Nguyệt
Sắc .
Sắc
trời dần tối, Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường buồn bực,
bất kể cửa bưng các loại thức ăn ngon của bốn vị mẫu thân đến vừa cầm cây quạt
không ngừng quạt mùi thơm vào trong phòng nàng như thế nào, vừa dỗ dành như
thế nào để nàng chịu ăn, Dạ Nguyệt Sắc đều không nhúc nhích. Cứ nằm lỳ ở trên
giường như cũ không nghĩ muốn động đậy.
Đêm
tối dần, ngoài phòng tiếng người thở dài nóng nảy bất đắc dĩ đi, trước cửa
để một hàng lò, phía trên đều bốc hơi nóng toàn những thức ăn Dạ
Nguyệt Sắc thích ăn.
Đỗ
Quyên buồn bã đứng ở ngoài cửa, câu được câu không phe
phẩy cây quạt, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn không
được, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hai
thân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở cửa phòng, Nam Uyên chu mỏ, hắn quả
thực là chiến sĩ thi đua, còn đợi buổi tối cùng với chủ nhân làm cái trò trèo
tường kia.... Chấp nhận tiến lên điểm huyệt ngủ của Đỗ Quyên, lặng
lẽ ẩn vào cửa viện canh chừng!
Nguyệt
Vô Thương lại ngừa quen đường cũ leo cửa sổ vào nhà, đi tới vị trí quen
thuộc trong trí nhớ, bên trong nhà đốt đèn, Nguyệt Vô Thương thấy rõ ràng cô
gái nằm lỳ ở trên giường, cảm nhận được Dạ Nguyệt Sắc bất bình nhẹ nhàng thở,
Nguyệt Vô Thương khóe miệng nâng lên một nụ cười cưng chiều, từ từ đến gần
bên giường, để nặng bước chân, một tiếng một tiếng đập vào trên sàn
nhà, không nặng không nhẹ, vừa vặn có thể để cho người nào đó nằm lỳ ở trên
giường nghe rõ.
"Đã
nói không ăn cơm!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn truyền đến, Nguyệt Vô
Thương khẽ nhíu nhíu mày, không ăn cơm? Thật không ngoan!
Nguyệt
Vô Thương khẽ thở dài một cái, bước chân không ngừng đi tới bên giường, nhẹ
nhàng nằm ở bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được phía bên
cạnh lõm xuống, chôn ở trong chăn cũng có thể cảm nhận được một mùi vị
quen thuộc, trong lòng kỳ quái, hắn chạy thế nào đến phòng nàng rồi!
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên dùng hai tay chống đầu dậy nhìn về bên cạnh, mắt liền bị
một đầm sâu nhu tình hút vào trong đó, người nọ đôi mắt hoa đào mỉm cười, đôi
môi duyên dáng nâng lên độ cong đẹp mắt, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt
kia giống như cũng lây dính nụ cười, càng phát đỏ tươi ướt át.
Cứ
như vậy nhu tình như nước nhìn nàng, trái tim Dạ Nguyệt Sắc thình
thịch rạo rực, đột nhiên sau đó nghĩ đến chuyện hôm nay. Hắn lại vẫn dám
tiến dần từng bước, nửa đêm đến trên giường nàng, thật là thật là quá đáng!
"Đăng
đồ tử!" Dạ Nguyệt Sắc nắm lên chăn mỏng trên giường, ném tới trên người
của Nguyệt Vô Thương, nàng vốn muốn mắng hắn là lưu manh , nhưng nhìn trên mặt
người kia phóng ra Phương Hoa (hương thơm) ,
không tự chủ hai chữ đổi thành ba chữ.
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh lấy xuống chăn mền trên người, lật người đem Dạ Nguyệt
Sắc đặt ở phía dưới, đôi mắt đen thẳm ý cười lật chuyển, thế nhưng trên mặt còn
làm ra bộ dáng không nghiêm túc. Gương mặt yêu nghiệt vô song chợt đến gần Dạ
Nguyệt Sắc, hạ thấp giọng, giọng điệu tiêu hồn thực cốt từ cánh hoa anh đào
trên phần môi tràn ra: "Đúng, ta chính là đăng đồ tử, hôm nay muốn cướp
sắc!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn mặt người nọ hoa đào diêm dúa lẳng lơ, giống như hôm nay ở
trong cung chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc đó ở trong cung cùng Thanh Nghê
mỹ nhân tình chàng ý thiếp vừa nói vừa cười, đối với nàng làm như xa cach không
nhìn thấy, lúc này như không có việc gì giả ngây giả dại, càng nghĩ càng cảm
thấy trong lòng ủy khuất.
Hàm
răng ngăn chận môi dưới, đôi mắt đẹp nháy mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu liền
từ trong hốc mắt chảy ra, vẻ mặt tủi thân nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương trong lúc nhất thời có chút thất kinh, từ khi tiếp xúc Dạ Nguyệt Sắc
tới nay, trừ Nguyệt Lưu Ảnh hù dọa nàng, hôm đó trong xe ngựa bị kinh sợ cùng
với khi nghe nói hắn hôn mê bất tỉnh là rơi nước mắt, cho tới bây giờ đều là
một bộ dạng người không có tim không có phổi, lúc này tủi thân nhìn hắn rơi
lệ. Nguyệt Vô Thương trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Ngón
tay thon dài hơi luống cuống phất nhẹ nước mắt trên mặt
nàng , làm gì càng lau càng nhiều, chỉ thấy nhiệt đốt người giống
như nhiệt độ hôm đó lúc hôn mê cảm giác được, Nguyệt Vô Thương trong lòng hơi
đau. Cúi đầu, dấu môi mềm mại in lên hai tròng mắt lệ chảy không ngừng kia,
đôi môi mềm nhuyễn không ngừng ở dao động trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, tới lúc
xác định trên mặt không còn một giọt nước mắt.
Nguyệt
Vô Thương thấy Dạ