
Tháng
tư hoa đã hết mùa, hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.
Gió
xuân thổi lất phất, hoa đào từ trên những nhánh cây tuôn rơi xuống, trong lúc
nhất thời bay bay rực rỡ, gió xuân vừa thổi đến, cánh hoa đào bày ra ra, quấn
quanh bên chân của một nam một nữ đang đứng sóng vai .
"Khuynh
nhi! Nàng còn muốn ta chờ bao lâu!" Mở miệng chính là một người dáng dấp
tuấn mỹ, nam tử một thân bạch y, ngọc quan buộc tóc, mày như kiếm, mắt sáng như
sao, da như mật, môi mỏng mím chặt, khẽ nhíu mày, trong mắt một mảnh thâm tình.
"Ảnh,
chàng biết đó, ta, ta, ta. . . . . . Ta vẫn chưa chuẩn bị tốt!" Cô nương
được gọi là Khuynh nhi , mặc bộ sa y màu vàng nhạt, mặt trái xoan, mày liễu
cong cong, , mắt như thu ba, mũi cao thẳng, đôi môi hồng chúm chím, như cành
liễu yếu đong đưa theo gió, đẹp không sao tả xiết. Lúc này mặt xấu hổ, mặt bất
đắc dĩ nhìn nam tử trước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh giờ đã ngân ngấn nước,
"Ảnh, thật xin lỗi, ta. . . . . ."
Nam
tử tuấn mỹ kia động tác êm ái đem cô gái ôm vào trong ngực, ngăn
lại áy náy trong miệng cô gái, "Khuynh nhi, không sao, bao lâu ta cũng
sẽ chờ!"
Cô
gái khéo léo tựa vào trên vai nam tử, trong mắt có chút buồn bã ưu tư, ẩn chứa
chút không cam lòng.
Mùa
xuân tháng tư, hội hoa đào cứ ba năm một lần, hội chùa cứ đúng vào dịp này cử
hành đầy vẻ khí thế, dân phong của Nguyệt quốc thông thoáng, , nam nữ tự do yêu
vốn là dễ hiểu, hội chùa lúc hoa đào nở rộ thế này, vốn là thời cơ tốt cho nam
nữ chưa lập gia đình cầu duyên, hoa đào ngọc đầu năm của lễ hội chùa năm nay,
điều là mục tiêu của ngàn vạn thiếu nữ chưa lập gia đình.
Đại
Tiểu Thư Dạ Nguyệt Sắc của Dạ Tướng phủ dẫn theo nha hoàn Đỗ Quyên, sáng sớm đã
đến Hoa Đào Tự, chỉ trông mong có thể đoạt được ngọc hoa đào năm nay, có thể
cùng người yêu kết nhân duyên.
"Tiểu
thư, ngọc hoa đào năm nay nhất định là của người!" Đỗ Quyên mặt hưng
phấn nói: "Đến lúc đó người chính là Tứ hoàng phi rồi !"
"Tất
nhiên, bản tiểu thư là ai, năm nay nhất định có thể đoạt được đầu tiên!"
Dạ Nguyệt Sắc dương dương đắc ý nói, trên mặt tràn đầy tự tin chiến thắng.
Nói
đến Đại Tiểu Thư tướng phủ này, năm nay tuổi đã tròn 18, mặc dù diện mạo thập
phần xinh đẹp, nhưng đến nay không người nào đến hỏi cưới. Nguyên nhân chính là
ở chỗ tính khí của vị tiểu thư này, thật sự là làm cho người ta nhìn mà
sợ!
Đỗ
Quyên nhìn tiểu thư nhà mình, nhớ năm trước công tử Vương Thượng thư ở Hoa Đào
Tự thổ lộ với tiểu thư, tiểu thư khiến gia đinh đem người ta hành hung một
trận, sau đó khinh thường nói: "Bản tiểu thư là người mà ngươi có thể
thích sao? Bản tiểu thư nhất định sẽ là Tứ hoàng tử phi tương lai, ngươi cũng
không soi lại bộ dáng của mình, lại dám thích bản tiểu thư!"
Vẫn
còn nhớ năm ngoái kia, hiệp khách giang hồ không biết chuyện kinh thành,
bị Đại Tiểu Thư mê hoặc đầu óc choáng váng, lập chí muốn đem tiểu thư cưới về
làm phu nhân, kết quả, ai, không đề cập tới cũng được, người nọ đến nay cũng
không dám trở lại kinh thành nữa rồi. . . . . .
Từ
nay về sau, Đại Tiểu Thư tướng phủ Dạ Nguyệt Sắc danh vang kinh thành, cùng nổi
danh với Tần Khuynh kinh thành nhất tuyệt, tên tuổi vang dậy, chỉ bất quá, Tần
Khuynh người ta là mang danh hiệu xinh đẹp , mà nàng là tiếng xấu mà thôi. Mà
Đại Tiểu Thư vẫn ái mộ Tứ hoàng tử, người ta căn bản con mắt cũng không
thèm nhìn tiểu thư nhà mình một cái, Đỗ Quyên trong lòng thở dài một tiếng. . .
. . .
"Tránh
ra, tránh ra, tiểu thư nhà ta tới, các ngươi mau mau nhường đường!" Trước
mặt, gia đinh tướng phủ hét lên, những người đang đứng nhộn nhịp trước Hoa Đào
tự tự động tránh ra một con đường, ác bá tiểu thư này, không chọc nổi đâu, còn
không mau trốn!
Dạ
Nguyệt Sắc đi tới khoảng đất trống trước miếu Nguyệt lão, giống như trước kia
Nguyệt lão mặt mũi hiền từ, mặt mỉm cười, trong tay cầm một ngọc hoa đào thượng
hạng được điêu khắc từ Lam Điền Ngọc, đó chính là lộc của năm nay. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn ngọc hoa đào kia, trái lo phải nghĩ, phải làm sao mới có thể
bắt được đóa hoa đào đó. Theo truyền thống của hội chùa nếu người có
duyên, chạm tới tay Nguyệt lão, tay Nguyệt lão cầm ngọc hoa đào sẽ buông ra,
người nọ sẽ bắt được ngọc hoa đào, đưa cho người mến yêu, sẽ gặp một đoạn nhân
duyên tốt thành đôi. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ thấy được cảnh tượng mình và Tứ hoàng tử ký kết lương duyên,
ngây ngô nở nụ cười. . . . . .
"Khuynh
nhi, năm nay muốn đi thử một chút không?" Một giọng ôn hòa truyền đến, lập
tức hấp dẫn lực chú ý của Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc lấy tốc độ ánh sáng quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân mình thầm yêu
trộm nhớ, ức chế không được chảy nước miếng, dùng ống tay áo lau một cái, thẹn
thùng dùng khăn tay che mặt, kêu một tiếng: "Tứ hoàng tử!"
Nam
tử tuấn mỹ kia chính là đương kim Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, không nhịn
được nhíu nhíu mày, con mắt cũng không thèm xem qua Dạ Nguyệt Sắc, tiêu điểm
ánh mắt thủy chung chỉ dừng lại trên người cô gái tên Khuynh nhi .
. . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng giận không kềm được, lớn tiếng mắng: "Lại