
.
Sau
khi bóng người màu trắng ra khỏi phòng, một bóng người như gió làm cho người ta
cảm thấy bị hoa mắt, nhanh chóng lắc mình vào trong phòng Dạ Nguyệt
Sắc .
Người
nọ bước chân thanh thản, giống như đi ở trong nhà mình, nhàn nhã xoải bước,
chậm rãi đi tới trước giường Dạ Nguyệt Sắc, ống tay áo vung lên điểm huyệt ngủ
của nàng, nhàn nhã tự đắc ngồi ở vị trí của Nguyệt Vô Thương vừa rồi, nghiêm
túc quan sát Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ thiếp đi.
Thật
là giống nhau a! Mặc Ly ở trong lòng cảm khái, đột nhiên đưa tay kéo chăn ra,
không chút do dự mở áo Dạ Nguyệt Sắc, nhìn điểm hồng nơi ngực trái, da trắng
nõn gần như trong suốt, tựa hồ có thể xuyên qua da thấy cổ trùng ngủ
đông bên trong.
Mặc
Ly từ từ mở tay ra, nụ cười nơi khóa miệng so với vẻ vô hại vừa
rồi thì khác nhau một trời một vực, hơn nữa lại lộ ra vẻ đắc ý.
Mà
lúc này ngoan ngoãn nằm ở trong tay Mặc Ly chính là hồ điệp vẫn mong muốn vỗ
cánh mà bay, rất giống con ở cùng Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cười của Mặc Ly lại càng
sâu.
Trong
hoàng cung, hai người giằng co, không ai nhường ai. Không khí có vẻ hết
sức đè nén khẩn trương, không khí chung quanh tựa hồ cũng ngưng kết lại,
Nguyệt Lưu Ảnh mắt thẳng tắp nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn cũng không dám dùng sức
hô hấp, chỉ có thể gượng chống mà cùng Nguyệt Vô Thương giằng co, trầm giọng
hỏi: "Hoàng thúc có thể viết hưu thư ?”
Nguyệt
Vô Thương nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt lóe lên tức giận, thanh âm càng
thêm ám trầm vô cùng, "A Ảnh, hôm nay ta muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối
sống không qua ngày mai!"
Nguyệt
Lưu Ảnh sắc mặt tối sầm lại, ngay sau đó trấn định, trên mặt vẫn sinh ra vẻ
tươi cười, "Có Dạ Nguyệt Sắc chôn theo ta, chúng ta khi sống không làm
được vợ chồng, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, cũng có thể chết
cùng tháng cùng năm, như vậy tốt lắm, đa tạ hoàng thúc thành toàn!"
Nguyệt
Vô Thương đột nhiên đi tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay thon dài nắm cổ
hắn thật chặt, từng chữ từng câu nói: "Đừng cho là ta không dám giết
ngươi!"
Nguyệt
Lưu Ảnh vô vị cười, mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, "Ta đây cho là
ngươi không dám!”
Nguyệt
Lưu Ảnh bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt tím lại, cố nặn ra vẻ tươi cười, tựa hồ
lúc này người bị bóp chặt cổ họng không phải là hắn.
Hắn
tin, Nguyệt Vô Thương sẽ không giết hắn, nếu khônghai ngày trước sẽ không tra
xét địa phương của hắn, tìm mẫu cổ. Nói vậy hôm nay chính là tìm khắp nơi không
thấy, mới có thể ra hạ sách này tới uy hiếp hắn.
Bất
kể Nguyệt Vô Thương thông minh như thế nào, hắn cũng sẽ không tìm được mẫu cổ,
bởi vì mẫu cổ là cổ cũng mà không phải là cổ vậy. Dù ruột hắn có chin khúc, tim
có bảy lổ, cũng không thể sẽ tìm được mẫu cổ chút nào dấu vết.
"Vậy
ta lập tức giết ngươi!" Nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, thanh âm nhẹ tựa hồ bay
theo, ngón tay từ từ nắm chặt, động tác cực chậm, chậm để cho Nguyệt Lưu
Ảnh có thể thử nghiệm cảm giác không khí từng chút từng chút biến mất. Đồng
thời từ từ đưa tay nâng lên cao, khiến chân Nguyệt Lưu Ảnh dần dần rời khỏi mặt
đất.
Nguyệt
Lưu Ảnh cắn răng không lên tiếng, bọn họ hiện đang đánh cuộc, đánh cuộc người
nào mất kiên nhẫn trước.
Không
khí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cùng với hô hấp
của Nguyệt Lưu Ảnh.
"Ha
ha. . . . . ." Lúc này tĩnh mịch bị một trận tiếng cười dễ nghe phá hủy,
thanh âm từ xa đến gần, đồng thời một bóng người màu đỏ xuất hiện trong phòng,
người này chính là Mặc Ly. Thân ảnh mơ hồ vào trong điện, nếu như nàng không
lên tiếng, hẳn là hai người cũng không phát hiện
Ống
tay áo màu đỏ giống như có ý thức cuốn qua hông của Nguyệt Lưu Ảnh, không biết
Mặc Ly dùng phương pháp gì, một giây sau, Nguyệt Lưu Ảnh đã được
cứu ra ngoài, lúc này khom lưng kịch liệt ho khan, tham lam hô hấp.
Nguyệt
Vô Thương cả kinh, nữ nhân nhỏ tuổi này lại có tu vi như thế. Hắn vốn tưởng
rằng Mặc Ly có dáng dấp giống như Dạ Nguyệt Sắc, chắc chắn có liên hệ máu mủ,
nhưng lại cùng một giuộc với Nguyệt Lưu Ảnh, hơn nữa người này thần bí như vậy,
không biết trong hồ lô bán thuốc gì?
"Vương
gia làm cái gì vậy?" Mặc Ly hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười,
đem Nguyệt Lưu Ảnh kéo ra phía sau, "Vương gia không ở nhà thưởng thức
tiếng địch ta tự chuẩn bị, ngược lại rảnh rỗi chạy đến hoàng cung đi dạo. . . .
. .”
Nguyệt
Vô Thương con mắt sắc lạnh, sáng như đuốc nhìn Mặc Ly, lại nhìn Nguyệt Lưu Ảnh
thần sắc khiếp sợ, lắc mình một cái đi tới trước mặt hai người, trầm giọng hỏi:
"Mẫu cổ ở nơi nào?"
Nguyệt
Lưu Ảnh sau khi thở dốc cũng trầm giọng hướng về phía Mặc Ly hỏi: "Ngươi rốt
cuộc là người phương nào?"
Mặc
Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm giống như ngọc, thanh thúy mà dễ nghe,
hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, ngày đó
nhìn thấy tình cảnh của ta, hôm nay lại không biết ta là ai?"
Trên
mặt Nguyệt Lưu Ảnh thoáng qua một tia sát ý, hôm đó nhìn thấy nàng, lúc đó hắn
thật sự cho nàng là Dạ Nguyệt Sắc. Mặc Ly lời vừa nói ra, mặt của hai người
liền trầm lại, Mặc Ly rốt cuộc là lai lị