
ngồi trên ghế rồng, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn
chiếc lồng đặt trên long án. Bên cạnh lồng để một lò sưởi nhỏ, trong lồng, một
con Hồ điệp xinh đẹp nhẹ nhàng bay múa, cùng không khí mùa đông bên ngoài là
cực kỳ tương phản.
Nguyệt
Lưu Ảnh chăm chú nhìn Hồ điệp tới mức mất hồn, cho đến khi thái giám vừa từ
Tướng phủ trở về phá vỡ im lặng, mới đem suy nghĩ của Nguyệt Lưu Ảnh kéo trở
lại.
"Người
đã đưa đi rồi?" Nguyệt Lưu Ảnh ngẩng đầu trầm giọng hỏi, trong khoảng thời
gian trước hắn vẫn tìm một cô gái sinh ngày mười bốn tháng bảy, chỉ là lúc
thấy nàng hắn thật sự sợ hết hồn, nữ tử này cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc, càng
giống như đệ nhất mỹ nhân danh chấn tứ quốc nhiều năm trước.
Nếu
nói người biết thức thời mới là tuấn kiệt, hắn lần này làm như thế cũng là cố
kỵ tình cảm chú cháu nhiều năm, chỉ trông mong hoàng thúc có thể hiểu khổ tâm
của hắn. Nguyệt Lưu Ảnh nhìn trong Hồ Điệp lồng, khẽ mỉm cười, chỉ bất quá hôm
nay đã ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, hắn thật là không muốn dùng phương
pháp cực đoan như thế xử lí để cho nàng chịu đau khổ.
Chẳng
qua là mấy lần phái người điều tra, thế nhưng tra không ra lai lịch của cô gái
thần bí kia, chỉ biết là nàng ta tên là Mặc Ly, chẳng qua là hôm nay hắn đem
nàng cho Nguyệt Vô Thương, tự nhiên là không cần quan tâm nữa.
Tướng
phủ.
Nữ tử
kia khẽ nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, hơi nâng nụ
cười, quả thật là rất giống nàng.
Mặc
Ly khẽ mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân, khiến tất cả mọi người trong nhà
cảm thấy thoải mái cực kỳ. Dạ Nguyệt Sắc cũng quan sát Mặc Ly, sau đó quay sang
Dạ Thiên, yếu ớt hỏi một câu: "Cha, không phải là cha ở ngoài,
khụ khụ, có con gái riêng chứ?"
Dạ
Thiên ho khan hai tiếng, lúng túng nhìn chằm chằm vào Mặc Ly, nàng sao có thể
là con gái riêng của hắn, có thể là con của người kia. . . . Nhưng mà hắn đã
tận mắt nhìn thấy nàng ấy đã chết, làm sao có thể sinh ra một nữ nhi mười bốn
mười lăm tuổi ?
Dạ
Thiên cũng rất băn khoăn, hai lông mày nhíu lại, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc
nói: "Tất nhiên không phải, có lẽ là dáng dấp giống nhau mà thôi. . . . .
."
Trong
mắt Mặc Ly thoáng hiện tia sáng tinh nghịch, nhưng trong nháy mắt biến mất,
ngay sau đó vô hại hướng về phía mọi người cười cười: "Nguyệt Lưu Ảnh nói,
là đưa ta cho Cẩm Nguyệt vương gia . . . . . ." Nói xong bước về phía
trước hai bước, đứng trước mặt Nguyệt Vô Thương, cười nói: "Ngươi chính là
Cẩm Nguyệt Vương sao, chúng ta trở về Vương Phủ chứ?"
Nguyệt
Vô Thương nheo mắt lại, nhìn người dám gọi thẳng tên Nguyệt Lưu Ảnh, ngay sau
đó khẽ mỉm cười, hướng về phía Mặc Ly nói: "Ngươi trở về nói cho hắn biết,
Bổn vương không có tính háo sắc, hơn nữa. . . . . ." Nguyệt Vô
Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc ôn nhu sủng nịnh, trong giọng nói cũng có
một tia mềm mại tinh tế, "Bổn vương cũng không muốn nạp thêm tiểu thiếp. .
. . . ."
Vừa
dứt lời, sắc mặt Mặc Ly biến hóa, nhưng trong phút chốc liền khôi phục tự
nhiên, đối với Nguyệt Vô Thương không chút phật lòng: "Ngươi xem, ta trẻ
tuổi hơn nàng, dung mạo y hệt nàng, hơn nữa ta so với nàng đang bệnh tật thì có
phần tốt hơn. . . . . ."
Mặc
Ly nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc khiêu khích, bộ dáng bới móc, một đôi mắt
sang quắc quan sát Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó khẽ lắc đầu một cái, cái cổ độc
này đặt tên là “Phá kiển”, hẳn là không dễ giải, hơn nữa có vẻ đã tái phát hai
lần rồi.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Mặc Ly quan sát mình, vừa nghe Mặc Ly nói nàng liền kích động,
Xú nha đầu. . . . Đối với khiêu khích của Mặc Ly, Dạ Nguyệt Sắc không chút phật
lòng hơn nữa rất là đắc ý nói: "Ta sẽ sinh đứa trẻ, ngươi có thể
sao?"
Mặc
Ly mỉm cười, khóe miệng giật giật, bất quá, sinh đứa trẻ sao, nàng thật sự
sẽ không làm.
Lúc
này Nguyệt Vô Thương cũng không xem qua Mặc Ly một chút, thần sắc ôn nhu mang
theo một tia sầu lo, hôm nay đã là ngày cuối cùng, tìm khắp nơi không thấy chỗ
Nguyệt Lưu Ảnh giấu cổ độc, trong mắt thoáng qua một tia sát ý.
Mặc
Ly nhìn Nguyệt Vô Thương lúc này trong mắt lộ ra sát ý, khóe miệng hơi nâng
lên, sau đó nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười càng hiện rõ.
Dạ
Nguyệt Sắc cảm thấy, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân dáng dấp cực kỳ giống
mình, hơn nữa so với mình có phần đẹp hơn, loại cảm giác này thật là cực kỳ
không tốt, hướng về phía Mặc Ly hết sức bất mãn nói: "Bản tiểu thư cần
nghỉ ngơi rồi, những người không có nhiệm vụ sớm một chút rời đi đi!"
Dạ
Thiên nhìn Mặc Ly, quay lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, kể từ khi Mặc Ly vào nhà, chân
mày chưa từng giãn ra, hướng về phía Mặc Ly nói: "Vị cô nương này, mời
theo ta đi ra ngoài, ta có lời muốn hỏi cô nương.”
Mặc
ly cười vô hại, hướng về phía Dạ Thiên gật đầu một cái, tất cả mọi người rời
đi.
Nguyệt
Vô Thương nhìn bóng lưng Dạ Thiên cùng Mặc Ly, trong bụng suy nghĩ, cảm thấy
càng khả nghi, đệ nhất mỹ nhân sao? Xem ra chuyện này có chút phức tạp, chỉ
mong đừng làm loạn kế hoạch của hắn.
Nguyệt
Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc ngủ thiếp đi, kéo chăn lại, đứng dậy, xem ra hắn
nên tự mình đi một chuyến