
ay khoác lên cổ tay DạNguyệt Sắc, chân mày cũng nhăn thật chặt ở một
chỗ, mặc dù nghe Nguyệt Vô Thương nói có chút kinh sợ, tối đa cũng là động thai
khí, cũng không trở thành giống như có dấu hiệu sanh non như hôm nay vậy. Hơn
nữa căn cứ tình hình lúc này cho thấy, rõ ràng chính là một loại thuốc phá thai
mạn tính nổi lên tác dụng, nhưng thức ăn Dạ Nguyệt Sắc bình thường ăn đều được
kiểm tra cẩn thận, làm sao có thể xuất hiện trạng huống này? Phân lượng trong
cơ thể không phải ít vả lại phát hiện được sớm, hơn nữa theo tình huống như vậy
cho thấy phải là chuyện mấy ngày trước.
Khi
Bắc Đường thu tay lại , Nguyệt Vô Thương liền vội vàng mở miệng hỏi: "Như
thế nào?"
Bắc
Đường từ trong hòm thuốc mang theolấy ra một hàng ngân châm, hướng về phía
Nguyệt Vô Thương lắc đầu một cái, ý bảo không sao, sau đó liền bắt đầu ghim
kim.
Nhìn
trán Dạ Nguyệt Sắc không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Nguyệt Vô Thương một tay
lau mồ hôi đang tuôn ra, thấy Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ đau đến cắn môi dưới, Nguyệt
Vô Thương đưa tay nhét vào trong miệng Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc một hớp cắn
lấy tay Nguyệt Vô Thương, vẫn là vị trí lần trước, chỉ chốc lát liền có máu tươi
chảy ra.
Lúc
nàng cười, hắn hi vọng nàng có thể cười đến rực rỡ hơn, lúc nàng đau, hắn hy
vọng có thể cùng chịu đau với nàng.
Bị Dạ
Nguyệt Sắc cắn bàn tay, đau đớn vẫn như cũ truyền đến không hề làm Nguyệt Vô
Thương giảm bớt nửa phần tự trách, ngược lại càng làm cho hắn càng thêm tự
trách, nổi thống khổ của nàng nhất định làm hắn thống khổ hơn vô số lần.
Khi
Bắc Đường thu hồi châm, Dạ Nguyệt Sắc đã hôn mê, nhưng hàm răng vẫn cắn thật
chặt bàn tay Nguyệt Vô Thương như cũ, Bắc Đường liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái,
hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Phu nhân và Thiếu chủ cũng không có
chuyện gì, chỉ là ăn phải một số thức ăn có thuốc phá thai, nguyên nhân sau đó
bị kinh sợ."
Nguyệt
Vô Thương nhíu chặt mày, không hề giãn ra trong nháy mắt, ngay sau đó lần nữa
nhíu chặt.
"Thức
ăn hôm nay đều là ta tự mình động thủ chuẩn bị, tại sao có thể như vậy?"
Tứ Nương lo âu nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, trong lòng áy náy vạn
phần, nhìn Dạ Thiên chau mày, "Tại sao có thể như vậy. . .
"Không
phải là thức ăn hôm nay có vấn đề. . . . . ." Bắc Đường hướng về phía
Nguyệt Vô Thương nói: "Phải là thức ăn hai ngày trước. . . . . ."
Hai
ngày trước, Nguyệt Vô Thương khẽ suy tư, thức ăn biệt viện đều là đã kiểm tra
nghiêm khắc, vậy cũng chỉ còn lại đêm trừ tịch cung yến hôm đó rồi, lúc Nguyệt
Lưu Ảnh đoạt cung, lúc lực chú ý của hắn bị dời đi là lúc Dạ Nguyệt Sắc bị
trúng thuốc hay sao? Con mắt Nguyệt Vô Thương ám trầm, xem ra người trước kia
đi theo sau lưng hắn, hôm nay đã là thật không thể xem thường! Dạ Thiên cau mày
trấn an Tứ Nương, "Đừng nghĩ nhiều, hôm nay mẹ con Sắc Sắc bình an, khẳng
định cần nghỉ ngơi, mọi người trước hết giải tán đi về nghỉ ngơi đi!"
Dạ
Thiên đương nhiên cũng hiểu chuyện này cùng Nguyệt Lưu Ảnh không thoát được
quan hệ, thủ đoạn người nọ mạnh mẽ đoạt cung, trong vòng hai ngày, đem tất cả
quan viên trong triều ủng hộ nhị hoàng tử bãi quan, lưu đày, giết! Đả kích dị
đảng, dùng thủ đoạn cứng rắn trấn áp tất cả thanh âm phản đối trong triều.
Mặc
dù ông vẫn trung lập, vậy mà Nguyệt Lưu Ảnh từ đầu đến cuối đối với ông lễ ngộ
có thừa, chỉ không biết là đó có phải là bữa tối cuối cùng hay không. Ông đương
nhiên cũng biết rõ quá khứ Nguyệt Lưu Ảnh có ý tứ đối với Sắc Sắc nhà ông, hơn
nữa Nguyệt Lưu Ảnh vẫn không hề phong con gái của Vân Quốc cữu từng giúp hắn
đoạt vị làm hoàng hậu, xem ra hôm nay, ý kiến mà Nguyệt Vô Thương mới vừa cùng
ông nói đại khái đã phải áp dụng trước.
Nhìn
Dạ Nguyệt Sắc một cái, Dạ Thiên mang theo bốn vị phu nhân rời khỏi phòng, xét
thấy vết xe đổ, nên Bắc Đường tự mình đi nấu thuốc. Trong phòng chỉ còn lưu lại
hai người Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc .
Nguyệt
Vô Thương lấy ngón tay bị Dạ Nguyệt Sắc cắn tràn tia máu ra, nhẹ nhàng lướt nhẹ
qua hàng mày liễu của Dạ Nguyệt Sắc đang nhíu lại, giống như cảm giác được hắn
đụng vào, mày Dạ Nguyệt Sắc giản ra, Nguyệt Vô Thương thấy thế ôn nhu cười một
tiếng.
Ngón
tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút tái nhợt, thần sắc tràn đầy nhớ nhung.
Thời gian như thế này thật tốt a, nàng bình yên không lo, an tâm ngủ, hắn nhìn,
mặc cho thời gian vẫn tiếp tục như vậy, được vĩnh viễ sánh cùng tời đất như
vậy.
Ngón
tay êm ái rơi xuống bụng của Dạ Nguyệt Sắc, tựa hồ cảm giác được chỉ thấy một
tia hơi nhỏ nhảy lên, cả người Nguyệt Vô Thương đột nhiên chấn động, cả người
trở nên cứng ngắc vô cùng, ngón tay vừa ở bụng của Dạ Nguyệt Sắc càng thêm cứng
ngắc, động cũng không phải, không động cũng không phải.
Thần
sắc trên mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy hưng phấn, hắn tựa hồ cảm thấy sinh mạng
trong bụng kia rung động, mặc dù có mang ba tháng là không thể nào có máy thai,
nhưng Nguyệt Vô Thương lần đầu tiên cố chấp cho là, đó chính là bảo bối trong
bụng đang động, như thế chứng minh sinh mạng của nó ương ngạnh mà yếu ớt .
Thần
sắc hư