
đến tận xương tủy, trừ thích
ý biếng nhác, tựa hồ còn có thêm một chút dụ dỗ: “Nương tử, đang suy nghĩ gì
vậy?”
Dạ
Nguyệt Sắc không biết Nguyệt Vô Thương đã sát lại gần như vậy, kinh ngạc ngẩng
đầu lên, chỉ thấy dung nhanyêu dã phóng đại ngay trước mắt còn mang theo nụ
cười câu người, khi nàng ngẩng đầu, không thể nghi ngờ chính là đem đôi môi anh
đào tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương.
Bộ
dạng kia thấy thế nào cũng nghĩ là muốn hôn, cho nên khóe miệng của tên yêu
nghiệt nào đó phát ra một nụ cười xinh đẹp, hơi cúi đầu xuống liền đem đôi môi
đỏ hồng chiếm lấy.
Dạ
Nguyệt Sắc kinh ngạc mặc cho người nọ ôn nhu hôn, đem hơi thở của nàng cướp
lấy, đem ý thức của nàng từng mảnh từng mảnh tróc ra, đem áo nàng từng tầng cởi
ra.
Trên
người chợt lạnh khiến Dạ Nguyệt Sắc phục hồi lại tinh thần, mở ra một phần ba
đôi mắt sáng ngời, thần sắc trong mắt mới đầu là kinh ngạc, lập tức trở nên
không thể tin, bởi vì một đôi tay lạnh lẽo kia khẽ đặt lên ngực trái của nàng.
Môi
Nguyệt Vô Thương dán lên trên môi Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nói: “Sắc Sắc, chuyên tâm
một chút…”
Dạ
Nguyệt Sắc kích động, tất cả lực chú ý đều tập trung ở những ngón tay đang di
chuyển chậm chạp trên ngực trái của nàng, làm sao mà chuyên tâm được?
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy những ngón tay kia lạnh như băng đang bao trùm trên da
nàng khiến nó càng ngày càng nóng, thần kinh cả người như hóa thành một sợi dây
quấn quanh trên các ngón tay đó, mặc hắn kích thích, lúc này thần kinh mảnh
khánh đột nhiên đau xót, rốt cuộc đôi bàn tay ác kia cũng rời đi trước ngực.
Môi
hắn dính trên đôi môi mềm mại của nàng từ từ động: “Sắc Sắc, Thiên Nhật Hồng
độc phát làm ba lần, chỉ vì cơ duyên xảo hợp nên mới có thể ăn ba viên dược mà
cải tử hồi sinh…”
Dạ
Nguyệt Sắc không để ý Nguyệt Vô Thương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy lúc này
thần kinh toàn bộ đang tập trung trên môi người nọ, đôi môi mềm nhũn khẽ mở khẽ
khép, ngọa nguậy, ma sát môi của nàng, một cỗ rồi một cỗ nhiệt lưu theo môi lưu
chuyển toàn thân, cả người đột nhiên nóng lên.
“Nhớ
chưa?” Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc bộ dạng ngơ ngác, há mồm nhẹ nhàng
cắn môi anh đào ngay trước mắt.
Dạ
Nguyệt Sắc phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm mắng Nguyệt Nguyệt tên yêu
nghiệt này lại đang câu dẫn nàng, đôi tròng mắt nghi ngờ nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đẩy người Dạ Nguyệt Sắc ra một chút, thần sắc
nghiêm túc nói: “Không có tìm nữ nhân khác giải độc, cũng sẽ không có nữ nhân
khác…”
Dạ
Nguyệt Sắc nghi hoặc nhìn Nguyệt Vô Thương, không tự chủ gật đầu. Nguyệt Vô
Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc bộ dạng mơ hồ, cũng biết nàng thật sự cũng không nghe
rõ, vừa tức lại không thể làm gì được.
“Hiểu
chưa? Nhớ kỹ những gì ta đã nói chưa?” Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, ngón tay
thon dài nâng lên cái cằm hơi nhọn của Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói sâu kín hỏi.
Dạ
Nguyệt Sắc chuyển đôi mắt, hắn muốn nàng nhớ cái gì? Nhìn tròng mắt Nguyệt Vô
Thương híp lại, thần sắc nhàn rỗi, chột dạ gật đầu một cái.
Nguyệt
Vô Thương đột nhiên đưa tay sờ mặt Dạ Nguyệt Sắc, giọng sâu kín nói: “Hôm đó đã
chạy đi đâu, hại ta đi tìm?”
Dạ
Nguyệt Sắc nghĩ đến hôm đó ở trên giường thật sự ngủ thiếp đi, nàng cũng không
dám nói, ngượng ngùng cười cười. Nhìn biểu tình của hắn như vậy, Dạ Nguyệt Sắc
có một loại xúc động muốn chạy trốn, cũng biết tên yêu nghiệt này thường dùng
chiêu tiên lễ hậu binh, lúc này không phải là muốn tìm nàng tính sổ sao?
“Tức
giận, không phân tốt xấu bỏ chạy, có biết sai không?” Giọng nói miễn cưỡng vang
lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc, hơi thở nóng bỏng phun trên lỗ tai Dạ Nguyệt Sắc,
nhiệt khí mới vừa rồi chưa tiêu tán lại trỗi lên, lúc này cả lỗ tai cho đến cổ
đều đỏ.
Nguyệt
Vô Thương vừa nói, vừa đưa tay giải đi á huyệt của Dạ Nguyệt Sắc, tiếp tục miễn
cưỡng nói: “Lá gan ngược lại lớn, từ thư cũng dám viết? Hử?”
Chữ
“Hử?” này, khiến cả người Dạ Nguyệt Sắc run lên, nàng không phải là đang giận
sao? Cả người cứng ngắc không dám động, nàng cũng biết Nguyệt Nguyệt chỉ muốn
tính toán nợ nần, hơn nữa còn là để yêu nghiệt sau này tính sổ lại.
Ngón
tay linh động của Nguyệt Vô Thương rơi vào bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, chậm rãi
vuốt ve da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, hô hấp ấm áp
phun lên cổ của Dạ Nguyệt Sắc: “Động một chút là nói muốn cắm sừng ta như vậy,
lá gan của nương tử thật là càng lúc càng lớn, hử?”
Cắm
sừng? Vừa nhắc tới chuyện này, Nguyệt Vô Thương đang trấn định cũng kích động
lên, lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói? Đôi mắt hơi nheo lại, thấy Dạ Nguyệt
Sắc không nói lời nào, lực đạo trên tay tại hông của nàng cũng nhẹ đi, liền
nghe được tiếng thở nhẹ của Dạ Nguyệt Sắc.
“Tại
sao không nói chuyện?” Đôi môi mềm nhũn của Nguyệt Vô Thương từ từ trên cổ của
Dạ Nguyệt Sắc đi xuống, hô hấp ấm áp như có như không lưu chuyển ở trên xương
quai xanh nhạy cảm, trên da thịt, nhận thấy được toàn thân người trong ngực
dâng lên lửa nóng, môi Nguyệt Vô Thương nâng lên một độ cong yêu nghiệt.
Dạ
Nguyệt Sắc mờ mịt, khuôn mặt nhỏ