
c Đường cùng Nam
Uyên.
Nguyệt
Vô Thương nhìn lướt qua hai người, chỉ thấy trên ngực áo Nam Uyên lộ ra một vệt
đỏ tươi, còn Bắc Đường mang vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn hai người quỳ trước mặt,
Nguyệt Vô Thương trong lòng cũng hiểu vài phần, nụ cười trong mắt dần dần thu
lại, khẽ cau mày.
Hắn
quay đầu lại nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, bên ngoài rất
lạnh, đi vào nghỉ ngơi trước."
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nam Uyên cùng Bắc Đường một chút, lại nhìn Nguyệt Vô Thương
đang cười với nàng, biết nhất định là xảy ra chuyện gì, do dự một chút rồi
quyết định đi về trước. Nàng biết, dù là trời sập hắn cũng sẽ bảo vệ nàng, nếu
hắn không muốn cho nàng biết thì nàng ở lại đây cũng là không có ích gì, nhưng
mà trong lòng nàng vẫn có chút tò mò, vừa đi vừa nhìn lại ba người trong tiểu
viện, Nam Uyên cùng Bắc Đường vẫn quỳ, mà Nguyệt Vô Thương vẫn đứng như cũ,
cũng không nói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ quay về nhà.
Xác
định Dạ Nguyệt Sắc đã đi xa, tròng mắt Nguyệt Vô Thương giống như biển xanh
cuộn sóng, gió bão gào thét, tựa hồ càng ngày càng lạnh.
"Tây
Tử Dặc nói, mẫu cổ bị hủy, hắn không thể lấy được giải dược. . . . . ."
Bắc Đường trầm giọng nói: "Hơn nữa vừa vào Nam quốc, độc chướng tràn ngập,
Tây Tử Dặc sớm có chuẩn bị, cho nên đã chạy thoát, Tây Tử cũng không thể mang
về. . . . . ."
Nói
xong nhìn lướt qua Nam Uyên bên cạnh, rồi sau đó lắc đầu một cái.
Tiếng
nói vừa dứt, sắc mặt Nguyệt Vô Thương liền thay đổi, Tây Tử Dặc! Hắn vốn cho là
hai người bọn họ cùng Tây Tử Dặc đi Nam quốc nhất định là sẽ thành công, không
nghĩ tới lại sẽ là như vậy. Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Nam Uyên bị thương,
ánh mắt thâm thúy sâu xa.
Nhất
thời không khí trở nên rất yên tĩnh, gió gào thét, thổi những tà áo bay phấp
phới, Nam Uyên đột nhiên cúi đầu dập đầu trên đất, duy trì tư thế như vậy, lẩm
bẩm nói: "Tây Tử Dặc nói, Ôn Tuyền hoàng thất Nam quốc có thể ngăn
chặn độc. . . . . . Cho nên, ta không đành lòng dẫn nàng trở lại. . . . .
."
Ngăn
chặn cổ độc! Ánh mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm âm trầm, hắn không nghĩ lại bị
Tây Tử Dặc bày kế như vậy. Tâm đột nhiên không thể khống chế mà nhảy lên, cổ
độc trong người Dạ Nguyệt Sắc đã sắp khong chể cứu chữa, Nguyệt Vô Thương trầm
giọng hỏi: "Nếu không thể giải được cổ độc, hậu quả sẽ như thế nào?"
Bắc
Đường lắc đầu một cái, hắn không hay nghiên cứu cổ độc, cho nên đối với loại
độc này cũng không rành lắm.
Tròng
mắt Nguyệt Vô Thương xanh như mực, lúc này lại giống như màn đêm tăm tối. Gió
vẫn gào thét, tựa hồ muốn mang con người cuốn bay.
Hôm
sau.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc bưng một đĩa sủi cảo vừa mới làm xong,
dùng đũa gắp lên một miếng, đôi mắt trong suốt long lanh nhìn Nguyệt Vô
Thương, sau đó chấm tương đưa tới khóe miệng hắn.
Nguyệt
Vô Thương nằm trên ghế đang cầm sách nâng trước ngực, lúc này trên mặt hắn
không còn chút thần sắc của tối hôm qua, tao nhã hé miệng để Dạ Nguyệt Sắc
đem đồ ăn đút cho hắn, trong bụng đương nhiên hiểu rõ vì sao Dạ Nguyệt Sắc sáng
sớm đã lấy lòng hắn, chẳng qua là hắn sẽ không cho nàng đi ra ngoài, dù sao Tây
Tử Dặc biến thái như vậy, nàng ra ngoài chắc chắn sẽ không an toàn.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đem đồ ăn đút cho Nguyệt Vô Thương, nở nụ
cười tươi, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Thời tiết bây giờ rất đẹp,
chúng ta ra ngoài đi dạo nha ?"
Nguyệt
Vô Thương nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, sắc trời âm trầm, gió thổi dữ dội, khác
hẳn với lời nàng vừa nói. Chẳng qua là ở lại biệt viện ba ngày mà thôi, Nguyệt
Vô Thương có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ngoắc ngoắc tay.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy thế, đem đồ đang cầm trong tay đặt hết xuống, rất vui vẻ đi về
phía Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương thuận tay đưa tới, đem Dạ Nguyệt
Sắc ôm bên cạnh, hai người cùng nằm ở trên ghế.
"Nương
tử nếu nhàm chán, có thể cùng vi phu đọc sách?" Dạ Nguyệt Sắc vừa ngoan
ngoãn nằm bên người Nguyệt Vô Thương, liền thấy thanh âm của hắn truyền tới.
Dạ
Nguyệt Sắc tò mò nhìn hắn đang xem cái gì, trở mình một cái nằm nghiêng người
bên cạnh Nguyệt Vô Thương, mắt nhìn quyển sách hắn để trước ngực, nhất thời mặt
liền biến sắc, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát: "Chàng, chàng, chàng.
. .”
Quyển
sách Nguyệt Vô Thương cầm trong tay chính là cái quyển hôm đó Tứ Nương giao cho
nàng, thì ra là bị hắn lấy đi nha.
"Ta
cái gì ?" Nguyệt Vô Thương đặt sách xuống, nghiêng đầu nói với Dạ Nguyệt
Sắc: "Nhạc phụ đại nhân giao cho nương tử cất, tự nhiên là đồ tốt, không
xem thì rất đáng tiếc. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc im lặng, nhìn Nguyệt Vô Thương tiếp tục cầm sách lên, thấy dáng vẻ
chăm chú say sưa của hắn, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng bò dậy. Còn chưa nói thêm cái
gì, chỉ nghe thanh âm của Nguyệt Vô Thương truyền tới tai: "Nương tử, thì
ra hôm đó hoa hải đường mà nàng nhìn thấy là ở đây. . . . . ." Một đôi mắt
quét qua người Dạ Nguyệt Sắc, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, miễn cưỡng
nói: "Khí trời tốt như vậy, chi bằng chúng ta làm việc khác?"
Nói
xong vẫn không quên phất phất qu