
Dạ Nguyệt Sắc trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái từ này, nàng
không cần hắn ôm nàng, giãy giụa muốn rời khỏi Nguyệt Vô Thương ,
lại làm cho hai người dán gần hơn.
Một
người nam nhân bình thường, một nữ nhân trúng đoàn tụ cổ . Một thanh âm
trầm thấp khàn khàn, một mang theo mị thái thở nhẹ yêu kiều.
Da
thịt hai người phơi bày ra dán chặt vào nhau, một mảnh lửa nóng.
Nguyệt
Vô Thương vừa kìm nén , vừa đem mình lại gần Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng đau xót.
Hàm răng nghiến chặt, nhất định phải đem Tây Tử Dặc tên biến thái kia róc xương
lóc thịt.
Vậy
mà lúc này Nguyệt Vô Thương nhìn thần sắc Dạ Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng bất an,
hồ ngôn loạn ngữ , đột nhiên thay đổi ý tưởng .
Đem
Dạ Nguyệt Sắc ôm đến một chỗ phía sau lầu các, dòng suối nước nóng
từ bên ngoài dẫn vào đến , Trăng thu chiếu xuống nước, ánh sáng tạo ra
chút lạnh buốt . Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc "Phù phù" một
tiếng lãnh đạm nhảy vào trong suối nước.
Nước
lạnh như băng ngập qua cổ hai người, Dạ Nguyệt Sắc thân cao không đủ, chỉ
có thể ôm cổ Nguyệt Vô Thương, nước ngấm vào ngực , thắt lưng dần chìm vào
trong nước.
Nguyệt
Vô Thương nhắm mắt, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc đem môi mình vọt tới môi của
hắn, lung tung gặm cắn. Hai tay không ngừng dao động ở mọi nơi, cho dù
đang ngâm trong nước lạnh như băng, Nguyệt Vô Thương cũng phải mở ra đôi mắt đỏ
ngầu cùng với dục vọng.
Lúc
này dược hiệu đoàn tụ cổ đã đạt đến cực hạn, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên không
còn thời gian dư thừa để suy nghĩ rối rắm trong lòng, mà lúc này Nguyệt Vô
Thương bất đồng, ngay cả lúc này là cỡ nào khảo nghiệm tự chủ cùng định
lực của hắn, hắn cũng không thể.
Bởi
vì mới bị chuyện Dạ Nguyệt Sắc hôm nay khiến suy nghĩ của hắn không thể
tập trung được , nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nàng mới có thể rõ ràng rất
khó chịu rồi lại kháng cự hắn. Nếu như lúc này hắn cùng nàng thuận theo để giải
dược tính, chuyện này về sau trong lòng nàng sẽ là một cây gai, hắn không muốn!
Cho
nên, Nguyệt Vô Thương vừa ngăn lại động tác Dạ Nguyệt Sắc, vừa cố nén cảm
giác kích thích vừa bị nàng khiêu khích mà phát sinh.
Thẳng
đến khi nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân, Nguyệt Vô Thương đem Dạ
Nguyệt Sắc kéo vào,đem tất cả động tác của nàng dấu ở trong ngực.
Thanh
âm trầm thấp ám ách là không như lời, hướng về phía người phía trước nói:
"Dừng ở phía trước, lập tức đi tìm hoan cổ giải dược!"
Bắc
Đường đem thuốc khử độc tố trong cơ thể của Nguyệt Vô Thương đặt ở cầu thang,
mắt trợn trắng, nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý rồi a ? Ai, chẳng lẽ là. . .
. . . Khụ khụ. . . . . . Bắc Đường thu lại thần sắc, không dám đem ý nghĩ lúc
này của mình nói ra, vội vàng chạy đi tìm hoan cổ giải dược.
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ngâm mình trong suối nước lạnh như băng , trong
ngực, miệng nàng không ngừng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp, gò má ửng hồng , để cho
máu huyết cả người hắn sôi trào, tựa hồ hắn mới chính là người trúng đoàn tụ cổ
chứ không phải nàng .
Phía
trước vừa vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó rời đi. Xác định Bắc Đường
đã đi xa, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc khẽ xoay người, từ trong nước phi
thân lên, giọt nước trên người hai người trên không trung như vẽ lên đường cong
của hai người đang giao hòa lẫn nhau .
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt phía trên bậc thang, đem chén thuốc còn bốc hơi
nóng bưng lên, thử nhiệt độ một chút, chuẩn bị đút cho Dạ Nguyệt Sắc, nào
ngờ người nào đó hoàn toàn không phối hợp, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đành
phải đem lấy thuốc rót vào trong miệng của mình, sau đó đưa miệng mình đặt
sát môi Dạ Nguyệt Sắc , đem thuốc đưa vào trong miệng Dạ Nguyệt
Sắc, môi ngăn ở bên môi Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc chỉ đành ngoan ngoãn
đem thuốc nuốt vào.
Nguyệt
Vô Thương nhìn lướt qua thuốc gần hết bắt đầu lạnh , bưng lên uống một hớp cuối
, sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc đi vào lầu các.
Đem
quần áo hai người đã bị ướt cởi ra , Nguyệt Vô Thương cầm khăn lông khô nhẹ
nhàng đem nước trên người Dạ Nguyệt Sắc lau sạch sẽ. Động tác ôn nhu, không
mang theo bất kỳ sắc thái tình dục nào.
Nhìn
nàng sau khi uống thuốc dần dần an tĩnh, Nguyệt Vô Thương chậm rãi cười cười ,
nhìn lướt qua cả người mình bị nàng làm ra ấn ký, cười đầy bất đắc dĩ
cùng cưng chiều. Ôn nhu giúp Dạ Nguyệt Sắc đắp chăn lên còn mình đi đổi
một bộ y phục sạch sẽ .
Khẽ
híp híp mắt, đi ra bên ngoài.
Lúc
này, bên ngoài đã có bốn người chờ sẵn. Nguyệt Vô Thương ra khỏi gian
phòng đem cửa phòng đóng chặt , nhìn lướt qua Nam Uyên, thanh âm lúc này
đã khác hẳn với bình thường, "Đi điều tra một chút phu nhân ở trong đội
ngũ Nam quốc đã xảy ra chuyện gì?"
Nam
Uyên gật đầu một cái, biến mất ở trước lầu các .
"Tốt
lắm, tất cả đi xuống đi!"
Nguyệt
Vô Thương liếc mắt ba người còn sót lại, thản nhiên nói, Nam Uyên cùng Đông Ly
thần sắc không dám ly khai, người kia là nữ tên gọi là Tây tử . Con mắt sắc
dừng lại một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục , mặc dù cực nhanh cũng không
còn tránh ánh mắt Nguyệt Vô Thương, đôi mắt hoa đào híp lại, hơi co