
nhìn người nọ đang ngày một tới gần.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Cho đến khi thanh âm kia vang lên bên tai, Dạ Nguyệt Sắc
mới phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt người kia trắng bệch, thanh âm nghe
thật là suy yếu, "Sắc Sắc, ta tới đây. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc có chút kỳ quái, hôm nay không có bái đường, nàng chỉ nhớ kiệu hoa
bị mang đến một nơi xa lạ, sau đó a Tuyết tìm đến nàng, mặc dù nàng
cũng thấy vô cùng lại khi người hôn mê trong phòng lại là Nam Uyên, nhưng mà
nàng hoàn toàn không ngờ rằng kiệu hoa lại bị người ta tráo đổi, nàng lại gả
cho Nguyệt Vô Thương.
"Sắc
Sắc, ta tới đây. . . . . ." Nguyệt Vô Thương trong mắt đong đầy yêu
thương, nhưng mà sâu trong ánh mắt đó nổi lên tia nhìn lo lắng, để lộ ra cảm
xúc hiện tại giờ phút này của hắn là vô cùng lo lắng bất an, vốn muốn vươn tay
ôm lấy người đã nhiều ngày chưa được ôm qua này, nhưng mà hắn lại cố gắng kiềm
chế xúc động trong lòng.
Lúc
này bình tĩnh bên ngoài cũng coi như che dấu được nội tâm bất an bên trong,
trong lòng lo lắng như lửa đốt, lại có chút băng lãnh để cho hắn lấy lại được
tỉnh táo. Trăm vị pha trộn với nhau, thất tình lục dục* chua ngọt khổ đắng đến
hôm nay hắn cũng đã được nếm thử mấy lần.
*
thất tình lục dục : thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao
gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình
lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
"Sắc
Sắc, hôm đó Thái hậu nói đều là lừa gạt nàng. . . . . . Làm sao nàng lại có thể
tin luôn như vậy." Nguyệt Vô Thương thấy ánh mắt ngây ra của nàng, cuối
cùng cũng vươn tay ra kéo lấy nàng, ôm lấy nàng vào trong ngực, tiếp tục nói:
"Nàng bỏ đi không quan tâm ta nữa, cảm giác thực là trông rỗng, rất đau. .
. . . ."
Cảm
nhận được tim người kia không ngừng nhảy lên, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ, dường như
cảm xúc trong lòng hắn rất kích động, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thương một
chút, nói: "Ngươi cũng biết rồi hả ?"
"Dĩ
nhiên. . . . . ." Nguyệt Vô Thương có chút đau lòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc,
trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút chua xót, hơn nữa là đau lòng
đối với người trước mặt.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương có chút khác lạ, sao lại có cảm giác hắn như
biến thành người khác vậy, không đợi nàng suy nghĩ nhiều, tay của người kia hơi
dùng lực một chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cảm
giác đã lâu không có này, khiến Nguyệt Vô Thương rất an tâm, đôi môi nhẹ nhàng
hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nói : "Sắc Sắc, chúng ta cùng nhau bỏ
trốn đi!"
Bỏ
trốn! Dạ Nguyệt Sắc cả người kích động, đem lời nói của Nguyệt Vô Thương suy
nghĩ kĩ lại một lần, nhưng mà. . . . . .
"Thanh
Nghê mỹ nhân thì sao?" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nghĩ tới Vân Thanh Nghê
đáng ra phải thành thân với Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương cảm thấy thực thất bại, hắn đang rất nghiêm túc nói lời xin lỗi với
nàng, vậy mà nàng lại có thể hỏi đến một người không hề liên quan.
"Dĩ
nhiên là đang động phòng hoa chúc!" Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến
lợi nói ra một câu, hắn cũng thật không ngờ là, một tiểu thư khuê các như vậy
lại tới tìm hắn, nàng nói nàng không muốn gả cho hắn! Nói hắn thích Dạ Nguyệt
Sắc, cho nên hãy cứ tráo đổi kiệu hoa với nàng, không nên ngăn cản nàng.
Nguyệt
Vô Thương dĩ nhiên cảm thấy rất tốt, dây pháo được đốt ngày hôm nay chính là do
Vân Thanh Nghê tìm người đốt lên. Hắn tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng,
ngược lại bọn họ còn cùng chung trí hướng hướng về một mục tiêu đi.
"Cùng
ai?" Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, liếc mắt nhìn Nguyệt Vô
Thương, Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ta thích Nguyệt
Lưu Ảnh, dĩ nhiên là cùng Nguyệt Lưu Ảnh động phòng hoa chúc!"
Dạ
Nguyệt Sắc nghi hoặc, Nguyệt Lưu Ảnh cưới Thanh Nghê mỹ nhân, vậy Nguyệt Nguyệt
cưới người nào? Nghĩ lại, không phải là nàng chứ!
"Ta
nói, thuyền đã chuẩn bị xong, các ngươi có muốn đi hay không a!" Trên bến
đò một chiếc thuyền không lớn không nhỏ dừng lại, người lái đò đứng trên
đầu thuyền, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương trên bờ hô lên.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương yếu ớt gợi Dạ Nguyệt Sắc, "Không cần
phải suy nghĩ những chuyện không liên quan, chúng ta cùng đi thôi. . . . .
."
"Nhưng
mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc còn chưa nói hết, a Tuyết còn chưa có trở về,
sau đó lại thấy trên mặt Nguyệt Vô Thương chó chút đen lại, khiến cho nàng rất
nhanh liền nhớ đến ở trên Hương Sơn lần đó, sau đó. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc có
chút bất an, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
"Không
có chuyện gì!" Nguyệt Vô Thương cố gắng đè nén máu trong lồng ngực đang
không ngừng sôi trào, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Không có chuyện
gì, đừng lo lắng!"
Mới
vừa bị Phong Hồi Tuyết đem hết toàn lực đánh hai chưởng, vốn huyết
khí cuồn cuộn, trước đây đã được cả tử hồi sinh đan kiềm chế độc “Cúc Bách
Nhật” nhưng hiện lại lại không ngừng dậy lên. Nguyệt Vô Thương cố gắng ngăn lại
khí huyết đang sục sôi trong ngực.
Liền
nghe được th