
n cô đứng trên đỉnh cao nhất mà hận anh.
Hà Trục nói đúng, sự trừng
phạt lớn nhất đối với một người không phải là cái chết, mà đó là đang
đứng trên chín tầng mây lại rơi thẳng xuống địa ngục. Có thể do trải qua quá nhiều buồn vui, lại còn rơi từ nơi chói lọi kia xuống, giờ đây
ngoài tĩnh lặng ra cô không còn quá nhiều cảm xúc. Cô thường nghĩ, giả
sử Hà Trục biết tâm trạng của cô lúc này, liệu có thất vọng không nhỉ?
A Hoa cũng thường đưa Tiểu Liên đến, thường thì cô chỉ vẫy vẫy tay, sau
đó đuổi anh về, vì A Hoa luôn ca cẩm muốn ôm quả bom lao thẳng đến Mỹ
thanh toán cái tên Hà Trục đã làm cho cô phiền não. Bác sĩ nói họng cô
sẽ bình phục trở lại, nhưng về sau có hát được hay không thì chưa chắc.
Cô chấp nhận điều trị một cách máy móc, nhưng thực ra trong lòng có chút
kháng cự. Lúc không mở miệng nói chuyện, thính giác cô nhanh nhạy hơn
bình thường. Cách đó một đoạn, cô đã nghe thấy tiếng vọng từ bên ngoài
hành lang, tiếng bước chân đó hơi lạ, không phải tiếng bước chân của
những người thường tới thăm cô. Cửa "cạch" một tiếng rồi mở ra, là Vi
Vi.
Tâm trạng bình tĩnh của Diêm Tiểu Đóa bỗng dậy lên một
gợn sóng, khiến cô không thể không dựng thẳng tấm lưng mỏng manh lên,
chiếc gối ôm trong tay bị siết chặt đến nhăn nhúm.
Vi Vi bỏ kính râm xuống, bà khoác trên người bộ quần áo trang trọng, bớt
đi vài phần thời thượng và nhiều thêm vài phần mặn mà của tháng năm. Vi Vi không được như mấy năm trước, nếp nhăn ở đuôi mắt có phần sâu hơn, chỉ
mới gần đây dấu hiệu tuổi tác của bà mới lộ rõ. Tiểu Đóa và bà có mối
liên hệ với nhau vì Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa từng tưởng rằng họ sẽ hòa hợp với nhau, nhưng xem ra bây giờ im lặng mới là phương thức giao tiếp tốt nhất của hai người.
Vi Vi cũng không hỏi gì nhiều về
bệnh tình của cô, khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, họ cũng chẳng còn gì
để nói. Bà chậm rãi bước đến bên cửa sổ, Nhược Lan đặt lẵng hoa quả được bọc tinh xảo đặt trên bàn rồi ra ngoài cửa đợi. Diêm Tiểu Đóa chỉ khẽ
liếc mắt liền nhìn thấy tấm thiệp "Chúc mau bình phục".
Cuối cùng vẫn là Vi Vi mở lời, vẫn cách nói chuyện ngày xưa không kiêu ngạo
cũng không nhún nhường: "Chị biết việc chị xuất hiện ở đây không thích
hợp lắm, nhưng chị nợ em một lời giải thích. Lúc này chị đến là có lý do riêng, cổ họng em không khỏe, sẽ không nói những lời tàn nhẫn với chị." Trước giờ khí chất của bà luôn rất mạnh mẽ, khí chất mà Diêm Tiểu Đóa
và những người phụ nữ khác ở tuổi của cô không thể nào có được. Sau phút trầm lặng ngắn ngủ, ánh mắt Vi Vi cũng dần ảm đạm: "Chị là một người mẹ thất bại, cứ mãi đắm chìm trong thứ tình cảm tồi tệ của mình không tự
thoát ra nổi, mãi tới lúc Bé Cưng trưởng thành, dần dần xa cách, thì chị mới hiểu ra. Thời còn trẻ tính tình bốc đồng, hay tức giận, không lý
trí trong chuyện tình cảm, còn làm chuyện rất điên rồ. Giới giải trí này chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng mà thôi, thực ra một cuộc sống bình lặng
lâu dài chân thực hơn những hư vinh kia rất
nhiều."
Vi
Vi nói rất chậm, giống như đang hồi tưởng lại mọi chuyện, cũng giống như đang sắp xếp lại cảm xúc. Diêm Tiểu Đóa chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cô lơ
đãng ngẩng đầu lên đã thấy hàng mi dài của Vi Vi long lanh. Vi Vi thở
dài một tiếng, rồi nói tiếp: "Tuy chị đã kết hôn với người chồng bây
giờ, nhưng anh ấy có con rồi, muốn trở thành người một nhà cũng thật khó khăn. Chị chỉ muốn Bé Cưng tha thứ cho mình, muốn một hạnh phúc đơn
giản nhất nhưng thuộc về chính mình. Bé Cưng từng nói nó chỉ muốn sự ấm
áp, nhưng chị lại chưa
bao giờ cho nổi."
Đây là lần đầu tiên Diêm Tiểu Đóa thấy người đàn bà ấy yếu mềm, đứng
trước giới truyền thông, bất cứ lúc nào Vi Vi cũng kiêu hãnh, sao có thể để
người khác chê cười. Cô không biết làm sao để an ủi Vi Vi, chỉ đưa cho cô ấy khăn giấy. Nhưng Vi Vi lắc đầu không nhận.
"Chị làm như vậy không phải vì hai trăm triệu tiền thừa kế, có những thứ
không mua được bằng tiền. Em nói chị ích kỷ cũng được, nói chị đê tiện
cũng được, với tư cách là một người mẹ, chị không thấy mình sai. Chị chỉ muốn người con mình yêu mãi mãi ở bên cạnh. Nhưng em lại là người duy
nhất làm Bé Cưng thấy ấm áp. Chị càng không muốn nhìn thấy hai đứa giẫm
vào vết xe
đổ của chị và Cố Tây Lương."
Diêm Tiểu Đóa
cảm nhận được rất rõ, thời khắc Vi Vi nhắc tới tên Cố Tây Lương, giọng
cô hơi nghẹn ngào. Năm đó hai người là nhân vật chính dư luận xôn xao
bàn tán, nay đã có một người tan thành mây khói. Quá khứ mà chỉ những
người trong cuộc mới thấu hiểu giờ cứ như thế bị vùi lấp trong dòng thời gian. Vi Vi hít một hơi thật sâu, rồi đeo kính lên: "Chị phải đi rồi,
em tĩnh
dưỡng cho tốt đi nhé."
Diêm Tiểu Đóa mấp máy
môi, giọng khản đặc gọi Vi Vi đang đi đến bên cửa: "Chị Vi Vi, từ trước
tới giờ em chưa từng hận chị Chính chị làm em
biết được anh ấy yêu em nhiều đến mức nào."
Vi Vi đứng lại một chút, nhưng rồi vẫn đi ra khỏi cửa, tiếng giày cao gót
vẫn văng vẳng trên hành lang. Cầm chiếc hộp nhung trong tay, mà mắt cô
ươn ướt. Rốt cuộc thì anh cần bao nhiêu sự ấm áp? Cô chỉ cho