Thuần Dưỡng

Thuần Dưỡng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325492

Bình chọn: 9.00/10/549 lượt.

vậy mãi, tôi không thể nhịn được nữa, vốc lên một nắm

tuyết trên mặt đất nặn thành một quả bóng ném về phía anh. Không ngờ Ôn Khiếu

Thiên càng nghịch càng vui, cũng bắt đầu ném tuyết lên người tôi. Cứ như vậy, mấy

km, chúng tôi vừa đi vừa nghịch hơn một tiếng mới đến được trường học.

Bầu trời chậm rãi sáng lên, Ôn Khiếu Thiên đột nhiên kéo tay

tôi chạy. Tôi bị anh kéo theo chạy băng băng, cuối cùng cũng chạy tới thảm cỏ lớn

trong trường.

Thảm cỏ của trường là cảnh đẹp nổi tiếng của thành A, bởi vì

đó là một sườn dốc với đủ loại cây cỏ xanh mướt, ban ngày còn có rất nhiều người

sắp kết hôn thích tới đây chụp ảnh cưới. Buổi tối yên tĩnh, những đôi tình nhân

tìm một chỗ yên tĩnh trên sườn dốc ngồi hôn nhau. Trên sườn đồi trồng một ít

cây thường xanh, lưa thưa lác đác nhưng không hề làm giảm đi cảnh đẹp. Bên cạnh

cây thường xanh là một dòng sông nhỏ, buổi tối, mỗi khi trời trong, nó phản chiếu

ánh trăng, giống như sông ngân nho nhỏ tô điểm cho hàng thường xanh kề bên.

Đáng tiếc nay sườn đồi đang bị tuyết bao phủ, hơn nữa còn đầy

dấu chân, dòng sông kia cũng đã kết băng. Tôi không biết Ôn Khiếu Thiên dẫn tôi

tới đây làm gì.

Nhưng ngay khi tôi đang suy đoán, sau rừng cây nhỏ bỗng xuất

hiện một tia sáng màu hồng, mặt trời lấp ló phía sau rừng cây. Chỉ chốc lát

sau, màu hồng biến thành đỏ rực, lá cây màu xanh cũng bị nhuộm thành màu vàng

óng ánh. Mặt trời ngày càng lên cao, lộ ra một nửa hình tròn. Phía chân trời tỏa

sáng. Cả rừng cây như ánh lên tia sáng của sự sống.

Ôn Khiếu Thiên ở bên nhẹ nhàng kéo tay tôi, tôi lén liếc

nhìn anh, anh vẫn giống như bảy năm trước, thích chuyên tâm làm một chuyện gì

đó, nay chỉ nhìn về phía trước không dời mắt.

Không lâu sau, một mặt trời hoàn chỉnh đã lộ ra, giống như một

quả đỏ chín mọng treo trong rừng cây. Tất cả chuyện cũ dường như bị loại bỏ, chỉ

còn sự yên lặng trong giây phút này, mạch đập của sự sống không ngừng vang lên,

đây chính là sức mạnh của thiên nhiên.

Ôn Khiếu Thiên ôm lấy vai tôi, trịnh trọng nói với tôi:

“Nhiên Nhiên, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi. Quên hết tất cả những chuyện

không vui trước đây, giữ lại những chuyện vui vẻ. Chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, đừng

để những người khác hoặc nhưng việc khác chia cách chúng ta.”

Tôi cầu nguyện trong lòng, cuộc đời này xin hãy dừng lại tại

khoảnh khắc này đi.

Sau đó, chúng tôi chậm rãi đi qua những nơi chúng tôi đã từng

qua vô số lần trước đây. Đại học A là trường học sở hữu trăm năm lịch sử, nhưng

chính sách mấy năm nay khiến nó thay đổi không ít. Có đôi khi đi tới nửa đường

Ôn Khiếu Thiên mới nhớ ra đây là chỗ nào. Anh chỉ vào một vị trí, nói: “Ở đây từng

có một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Mỗi sáng em đều lười đi mua, mang theo cái bụng

không lên lớp tự học với anh. Anh đành mỗi ngày tới đây mua đồ ăn sáng cho em.”

Khi thì lại nói: “Không phải ở đây từng có một bãi tập nhỏ sao? Khi em sắp thi

chạy bền 1500 mét, mỗi buổi tối anh đã dẫn em tới đây luyện tập, vì sao lại biến

thành dãy phòng học rồi?” Tôi nói: “Ở đây vốn là phòng học, bãi tập nhỏ mà anh

nói đã được xây thành sân vận động từ lâu rồi, có điều không phải ở đây thôi.”

Ôn Khiếu Thiên tỏ vẻ không tin, khăng khăng cho rằng bãi tập ở chỗ này, tôi liền

dẫn anh tới sân vận động đã có chút cũ kỹ. Anh ngẩn người nhìn về phía một bậc

thang sứt mẻ, nói: “Không ngờ anh lại nhớ nhầm.”

Tôi nghĩ, không nhầm mới là lạ, bảy năm rồi, mọi chuyện sao

có thể vẫn ở nguyên chỗ cũ chờ anh trở về được?

Tôi thấy Ôn Khiếu Thiên có chút cô đơn, liền kéo tay anh

nói: “Khiếu Thiên, khi đó em ở sân tennis bị anh đánh cho máu mũi chảy ròng

ròng, vì sao anh lại nghe lời như thế, thật sự đưa em tới lớp lâu như vậy?”

Ôn Khiếu Thiên nhìn sang nơi khác, mất tự nhiên nói: “Đó là

vì anh chịu không nổi có người luôn theo phía sau anh, giống như u hồn, còn

luôn giả vờ bất ngờ gặp anh. Khi đó ngày nào anh cũng mơ thấy em, sắp suy nhược

thần kinh đến nơi. Chỉ chờ em bảo anh làm gì đó, làm cho em yên tĩnh là vội

vàng làm.”

Tôi cười gian, lại hỏi tiếp: “Vậy lúc đó em bảo anh làm bạn

trai em, vì sao anh cũng đồng ý nhanh như vậy?”

Ôn Khiếu Thiên ấm ức nói: “Khi đó cả trường đều biết anh có

cô bạn gái tên Lô Hân Nhiên, ngày ngày ở cạnh anh, nếu anh không đồng ý chẳng

phải anh còn chịu oan uổng hay sao, chi bằng nhận luôn cho rồi.”

Tôi lại nói: “Nhìn vẻ mặt phiền muộn của anh kìa, thế nào, hối

hận rồi à? Hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Ôn Khiếu Thiên giương mắt nhìn tôi: “Anh chỉ cho phép bán

ra, không cho đổi trả, hối hận cũng vô dụng rồi.”

Tôi lại cười, khoác tay anh tiếp tục đi dạo.

Hôm nay, chúng tôi đi loanh quanh trong trường, cùng nhau nhớ

lại những ngày tháng của bảy năm trước. Chúng tôi đi tới một quán ăn chay ở cổng

phía Đông, tôi chọn những món rau xanh, đậu phụ ít dầu nhất, hai chúng tôi đều

đói bụng, người thích ăn thịt như tôi vẫn có thể ăn sạch sành sanh không thừa một

nhánh lá như thỏ. Ôn Khiếu Thiên cũng ăn vô cùng thỏa mãn, vừa cầm khăn tay lau

mồ hôi cho tôi vừa khuyên tôi ăn chậm một chút, còn không ngừng gắp vào bát tôi


Ring ring