
Có khi nào anh bỗng xuất hiện,
Tại quán cà phê nơi góc phố.
Em sẽ vui vẻ,
Vẫy chào anh,
Cùng anh,
Ngồi xuống chuyện trò…
~~~ Trần Dịch Tấn, “Đã lâu không gặp” ~~~
Hai tháng trước.
Một ngày tháng Bảy, trời nắng chói chang, để xác nhận một mục
số liệu của Cục thống kê đất đai và tài nguyên, tôi và Ngải Tĩnh bị giáo sư hướng
dẫn sai đến thôn Thảo Điện, nằm tại khu vực ngoại thành thành phố A. Tên nào đất
vậy, trong thôn Thảo Điện, từng đám cỏ Biển Súc héo rũ, ngả mình lên mặt đất
khô cạn. Tôi và Ngải Tình đã kéo sụp chiếc mũ che nắng chuyên dụng của các bác
gái xuống từ lâu, dùng nó che kín mặt. Hai chúng tôi thè lưỡi thở hổn hển như
chó, muốn tìm một bóng râm để nghỉ chân một lát, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp
nơi, trước không thôn sau không quán, giống như một phiên bản của miền Tây
hoang dã, ngoại trừ một con đường nhựa bị phơi nắng đến mức lấp lánh ánh nước
cùng biển lúa gợn sóng hai bên, ngay cả một cây cột điện cũng không có. Tôi lau
mồ hôi trên cổ, cùng Ngải Tĩnh liên mồm mắng giáo sư không có não, cuối cùng, mắng
đến mức miệng lưỡi khô cong, môi như muốn nứt ra. Nước lọc mang theo người đã uống
cạn nhăn, hai chúng tôi đành phải liếm môi đi bộ về.
Thật ra không phải giáo sư không có não, người không có não
là hai chúng tôi mới đúng. Lúc đó, khi chọn hướng nghiên cứu, nghĩ rằng giáo sư
hướng dẫn có danh tiếng trong ngành, luận văn về vấn đề sử dụng đất đai và tài
nguyên của ông ấy cũng đã được xuất bản ở nước ngoài, theo ông ấy sẽ có việc để
làm, có tiền để tiêu, có thịt để ăn, có rượu để uống, nhất định chuẩn không cần
chỉnh. Vì vậy, hai chúng tôi đã sử dụng bộ não đơn giản như của loài chim, bị
những lời nói có cánh của ông ấy kích thích, bước một bước lên con đường không
có ngày trở về.
Chúng tôi nào có biết rằng mấy năm gần đây, giáo sư càng
ngày càng kích động, mỗi một luận văn phát hành đều chỉ thẳng mũi nhọn về phía
văn phòng bất động sản, vạch trần sợi xích kinh tế giữa chính phủ và bọn họ,
liên tục công kích chính sách công nghiệp hóa đất ruộng, làm như mình là phóng
viên của phòng điều tra tin tức. Kết quả là, văn phòng bất động sản trong nước
coi ông ấy như cái gai trong mắt, không âm thầm nhờ quan hệ đuổi ông ấy ra khỏi
trường đã là may mắn lắm rồi. Dù các học viện nước ngoài có khen ngợi ông ấy đến
thế nào chăng nữa, rõ ràng họ cũng không có quyền lực và thực lực để mời ông ấy
đi khai phá đất đai trong nước, vì vậy, giáo sư trở thành một thành phần trí thức
bị đá ra ngoài rìa, bà ngoại không thương, ông cậu không đau, nửa sống nửa chết
trong trường chúng tôi, mỗi khi nổi cơn điên là lại muốn hành hạ người khác,
sai chúng tôi tới những chỗ như thế này.
Khi sắp cảm nắng đến nơi, cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy
một cái rạp giản dị ở ven đường. Vải bạt màu xanh lục ở trong mắt tôi chính là ốc
đảo giữa sa mạc. Tôi kéo Ngải Tình nay đã không còn chút sức lực vào trong, cầm
lên một chai nước trái cây dốc thẳng vào miệng. Cái gì gọi là hạnh phúc? Chính
là đêm đông có áo bông, ngày hè có điều hòa, là có một ngụm nước đổ thẳng vào cổ
họng đang bốc khói. Tôi hào phóng móc năm đồng trong ví ra, đập lên quầy, nói:
“Không cần trả lại.”
Người đàn ông bán hàng với hai cánh tay đen bóng để trần phe
phẩy một cái quạt nhỏ, nói với tôi: “Mười đồng một chai.”
Tôi nhìn chai nước một cái, trên nhãn hiệu viết “Trà xanh
Khang Suất Phó” bằng phông chữ Cottage, oán hận móc ra năm đồng nữa ném cho anh
ta. Hắc điếm vùng thôn quê hoang dã, đúng là muốn cắt cổ người ta.
Ngải Tĩnh đã uống hết một chai nước, thở hổn hển, ngồi phịch
dưới đất không muốn động đậy. Khi đang ngồi ngẩn người như vậy, hai mắt con bé
bỗng nhiên phát sáng, đứng phắt dậy, đi về một góc của chiếc rạp màu xanh lục.
Tôi nhìn lại, hay thật, một nơi hẻo lánh thế này còn có người dùng một cái bảng
đen mốc meo, bên trên vết hai chữ “đoán số” xiêu vẹo, bên cạnh tấm bảng là một
ông thầy tướng số đang nằm ườn ra bàn ngủ ngon lành.
Ngải Tĩnh, đừng nhìn vào cái danh nữ tiến sĩ của con bé, thật
ra con bé đặc biệt hứng thú với chuyện bói toán này. Bất kể là chòm sao, nhóm
máu, bài tarot, chiêm tinh, giải mộng, tất cả đều phải chen một chân. Nghe nói,
khi còn học trung học, con bé phải lẩm bẩm hai tuần mới thuộc được bảng tuần
hoàn nguyên tố hóa học, nhưng tên tiếng Anh của mười hai chòm sao đã in vào đầu
chỉ trong vòng mười phút, nghiên cứu thâm sâu về mười hai cung hoàng đạo chỉ
trong hai ngày, không cần ai chỉ dạy, tự đọc là hiểu, được coi như một nửa bậc
thầy về các chòm sao. Còn về phương diện tướng số này, Ngải Tĩnh thuộc phong
cách “học, học nữa, học mãi”, biển học không bến bờ, không ngừng cố gắng, chỉ cần
nghe nói nơi nào có thầy bói có tiếng là nhất định sẽ tìm đến để bàn luận. Tôi
nói con bé quá mê tín, phong kiến, con bé lại dùng một câu “học vấn vô tận nhất
trên thế giới là thần học” để đập lại tôi.
Thầy tướng số kia bị Ngải Tĩnh lay tỉnh, mơ mơ màng màng lấy
ra một cái bản đồ vận mệnh, nói ra nói vào vận mệnh của Ngải Tĩnh vài vòng rồi
dùng một câu “thiên tử trong vận mệnh củ