Thuần Dưỡng

Thuần Dưỡng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325062

Bình chọn: 7.5.00/10/506 lượt.

ại

nói bậy này.

Anh ta còn chưa thay quần áo đánh golf, trên tóc còn vương

sương sớm, những sợi tóc mềm mượt như nhung rủ mình xuống trán, cực kỳ giống

Jang Dong Gun khi đi chèo thuyền cùng Chae Rim trong “All About Eve”. Lần thứ

hai tôi nghĩ rằng gương mặt này nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ mà thành.

Anh ta nói: “Tôi nghe nói cô tới làm đồ ăn sáng cho tôi?”

Tôi thấy tâm trạng anh ta không tệ, nếu là bình thường, anh

ta sẽ nói: “Tôi hỏi trước.” Ngụ ý là tôi phải trả lời trước.

Tôi nghĩ ông quản gia này làm việc thật hiệu quả, ngay cả

đánh cái rắm cũng phải lập tức báo cáo với anh ta. Vì sao không thông báo chậm

một chút, chỉ khoảng nửa tiếng nữa là tôi xong việc rồi.

Tôi đành gật đầu, chỉ chỉ nồi cháo nói: “Chỉ là có lẽ không

được dễ ăn cho lắm, tốt nhất anh đừng ăn. Nhỡ may đau dạ dày thì…”

“Cô hạ độc à?” Anh ta nhướng mày hỏi tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu như trống bỏi, có cho một trăm lá gan

tôi không không dám làm vậy.

Anh ta hất cằm nói: “Vậy chẳng phải được rồi sao.”

Nói xong, anh ta dựa vào cạnh bàn bếp, nhìn tôi nấu cháo.

Hiện giờ tôi lại oán giận công thức nấu ăn đơn giản như vậy.

Ví dụ như ở bước thứ ba, đun nhỏ lửa 20 phút, tôi không còn chuyện gì để làm. Vốn

khi chỉ có một mình, tôi có thể để tâm hồn du hành ngoài không gian, nhưng bên

cạnh có một cái máy làm lạnh tự nhiên, tôi nào dám du hành không gian, tôi phải

cảnh giác cao độ, đề phòng anh ta có ý định kỳ quái lại gây ra chuyện gì đó.

Vì vậy, trong thói đời này, việc khó làm nhất chính là ở bên

cạnh một kẻ điên vừa có ham muốn khống chế lại vừa có thực lực để khống chế.

Tôi dùng thìa nguấy cháo trong nồi, đếm mỗi một giây dài như

một năm chậm rãi trôi qua, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tần Thiệu. Bên

ngoài, mặt trời đã lên, sương sớm tan đi, nửa long lanh, nửa u buồn. Tần Thiệu

giống như một người mẫu quảng cáo dụng cụ bếp, tùy tiện dựa vào đâu là nồi niêu

bát đũa ở đó như phát sáng theo.

Tôi đoán tuy Tần Thiệu đã ba mươi sáu tuổi nhưng anh ta nhất

định là con cháu nhà giàu có hoặc quyền quý, nếu anh ta dựng nghiệp từ hai bàn

tay trắng thì không thể nào luyện được khí chất như vậy. Trong tư liệu trường

viết bố anh ta là chủ tập đoàn Hằng Viễn chính là chứng cứ. Mọi người nhìn ông

bố nhà giàu mới nổi của tôi thì biết. Giờ nghĩ lại mới thấy những người giàu có

tôi quen biết không được mấy người, tôi cũng không biết gia cảnh của Ôn Khiếu

Thiên thế nào, khi đó tôi chỉ nghĩ cần nhiều tiền như vậy làm gì, gì chứ tiền

thì nhà tôi có đủ rồi, nếu bố mẹ tôi ép kết hôn theo kiểu môn đăng hộ đối, tôi

sẽ dẫn Ôn Khiếu Thiên bỏ trốn. Sau này, khi anh đột nhiên biến mất, tôi đi tìm

tới nhà anh, đó là một căn biệt thự với kiến trúc khí phái cũng tầm tầm như biệt

thự nhà tôi khi chưa phá sản, lúc đó tôi mới biết thì ra Ôn Khiếu Thiên cũng là

người có tiền, chỉ là, anh không huênh hoang như tôi, một mình ở một phòng

trong trường, bao cả sân tennis, hứng lên còn bao cả rạp chiếu phim. Tôi hoàn

toàn thể hiện khả năng ném tiền qua cửa sổ của mình với anh. Khi đó, tôi thật sự

cho rằng gia đình anh chỉ là một gia đình bình thường, nếu không phải anh biến

mất trước khi nhà tôi phá sản, có khi tôi còn cho rằng anh nhìn vào gia cảnh

nhà tôi nên mới hẹn hò với tôi, vừa thấy nhà tôi sa sút lập tức vỗ mông bỏ chạy

lấy người.

Thỉnh thoảng Tần Thiệu lại bước tới xem sự thay đổi của nồi

cháo. Tôi vừa xuất thần, anh ta đã nói: “Nguấy tiếp đi.” Mỗi lần anh ta tới gần,

toàn thân tôi lại căng cứng, sợ anh ta làm chuyện gì thiếu đạo đức.

Mãi rồi tôi có chút mất kiên nhẫn, nói: “Tần tiên sinh,

phòng bếp vừa lộn xộn vừa bẩn, chi bằng anh chờ ở ngoài đi. Nấu xong, tôi sẽ

bưng ra ngoài cho anh.”

Tần Thiệu đáp lại một câu: “Làm việc của cô đi, không cần lo

cho tôi.” Rồi lại tiếp tục đứng đó.

Tôi nghĩ thầm, tôi tin được lời này của anh mới là lạ. Không

cần lo cho anh, cái mạng này của tôi còn giữ được chắc? Không biết cô giúp việc

kia đã làm ở đây bao lâu, còn dám nói anh ta thích sạch sẽ. Có trời mới tin.

Nếu thời gian là một con dao chọc tiết heo, tôi nghĩ hai

mươi phút này đủ để mài lưỡi dao sáng loáng rồi chọc về phía Tần Thiệu.

Lần cuối cùng xem đồng hồ đeo tay, khi kim giây chỉ tới số

mười hai lần cuối cùng, tôi như một tuyển thủ việt dã chạy tới đích, thật sự muốn

vung tay hô to.

Tôi thả rau, thịt xông khói và muối ăn vào, múc ra một bát,

nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn bên ngoài, trong lòng liên tục cầu khấn, bát cháo xử nữ

này nhất định phải ngon mới được, nếu chọc giận anh ta, hôm nay tôi đừng hòng

ra khỏi căn nhà này.

Hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ thật sự không tệ, còn hất cằm

nói với tôi: “Cô cũng ăn cùng đi, đứng ngẩn người nhìn tôi ăn làm gì?”

Tôi nghĩ thầm, cũng đúng, nhỡ may anh ta cảm thấy không thể

nuốt trôi ngay từ miếng đầu tiên, có khả năng sẽ hất bát cháo lên mặt tôi, tỉ lệ

bị hủy hoại nhan sắc là không cần phải tính nữa rồi, tôi vẫn nên trốn xa một

chút thì tốt hơn. Tôi lập tức mượn cơ hội bỏ vào phòng bếp, chậm chạp múc một

bát, lại bần thần ở trong đó một lúc lâu mới đi ra.

Tần Thiệu nói


pacman, rainbows, and roller s