
khó cho cậu ta còn phải đánh nhau vì tôi.
Tôi nói: “Tỉnh rồi? Có cần thông báo cho người nhà không?”
Cậu ta lắc đầu nói: “Người nhà em đều ở Mỹ rồi. Em còn một
ông cậu ở thành phố A, chỉ là, quên đi, em và ông ấy không có tiếng nói chung,
thông báo cho ông ấy chỉ khiến cả hai khó xử.”
Tôi nghĩ, quả là như vậy, vừa nghe đến danh xưng ông cậu đã
khiến người ta cảm thấy xa cách, chẳng khác gì một bài phát biểu.
Tôi nói: “Có đói không? Từ tối hôm qua tới giờ chưa có gì
vào bụng, phải dựa vào nước đường cầm hơi đấy.”
Cậu ta xoa bụng, gật đầu nói: “Em nhớ món cháo rau thịt xông
khói mẹ em tự tay làm, tươi ngon, đặc quánh lại không ngấy, nghĩ đến thôi đã chảy
nước miếng rồi.”
Tôi nói: “Cái này có gì khó, trên đường chỗ nào chẳng bán.”
Cậu ta bĩu môi: “Món đó trên đường không mua được. Em ăn nhiều
hàng lắm rồi, chưa từng thấy chỗ nào chính tông như mẹ em làm. Cô giáo, cô biết
làm không?”
Đương nhiên là…. không biết làm. Không phải tôi ghét dính
mùi dầu khói, chủ yếu vì ngoại trừ là một cao thủ gieo mạ, mẹ tôi còn là một
cao thủ nấu ăn, khi còn ở nông thôn, mẹ tôi chiếm giữ phòng bếp không cho người
khác bước vào. Sau này có tiền, thuê người nấu ăn, tôi lại càng không cần bước
vào phòng bếp. Hiện giờ có muốn nấu cũng không có chỗ mà nấu.
Tôi lại đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ Bảy, Tần Thiệu nói
sáng thứ Bảy anh ta đều đi ăn sáng, chơi golf với bạn bè. Hay là nói, nếu tôi
đi ngay lập tức là có thể mượn phòng bếp nhà anh ta một lát.
Có lẽ tôi cảm động vì Khúc Thế Thành đã đánh nhau vì tôi, muốn
biểu đạt chút thành ý, cũng có thể tôi không chịu nổi khi cậu ta dùng vẻ mặt
như vậy nói với tôi rằng cậu ta muốn ăn thứ gì đó. Tôi buột miệng đồng ý mạo hiểm
quay về chỗ Tần Thiệu làm chút đồ ăn sáng.
Tôi nói với Khúc Thế Thành: “Nếu em thật sự muốn ăn cháo cô
nấu thì chờ một lát, cô sẽ nấu cho em.”
Hai mắt Khúc Thế Thành tỏa sáng, nói với tôi: “Thật sao? Cảm
ơn cô giáo.”
Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu ta, lại thoáng cảm thấy hốt
hoảng, nghĩ rằng lần mạo hiểm này cũng đáng.
Tôi lấy ví ra xem, trả tiền thuốc men xong, trong ví tôi còn
hơn hai trăm đồng, tuy đây là tất cả số tiền trên người, nhưng nghĩ đến cái bụng
đói sôi ùng ục của Khúc Thế Thành, tôi dứt khoát quyết định gọi taxi.
Khi tôi đứng trước camera ngoài cổng chính chào hỏi quản
gia, ông ấy có vẻ vô cùng ngạc nhiên vì mới sáng sớm tôi đã tự mình tìm tới,
nhưng vẫn mở cửa cho tôi.
Câu đầu tiên tôi hỏi quản gia là Tần Thiệu có ở nhà không.
Quản gia cung kính nói với tôi: “Lô tiểu thư, Tần tiên sinh
đã ra ngoài. Cô có việc tìm tiên sinh sao? Tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
Tôi vội vàng nói không cần, không cần. Quản gia luôn luôn
cung kính với tôi, dù đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi khi bị Tần Thiệu đè
ra xóa hình xăm, ông ấy vẫn trước sau như một, duy trì thái độ hiền hòa, cẩn thận.
Tôi cảm thấy ông ấy thật sự giống Sebastian hầu hạ chủ nhân như trong “Hắc quản
gia”, đến từ thế kỷ 19, có thể bỏ mũ khom người, khoa trương nói: “Yes, my
lord.”
Tôi nói với quản gia, tôi muốn mượn phòng bếp nhà chủ nhân của
ông ta một lúc. Để tăng độ tin cậy của lời nói này và thuyết phục ông ta rằng
chuyện này có lợi cho sức khỏe tương lai của Tần Thiệu, tôi nói: “Tôi vốn có ý
định làm chút đồ ăn sáng cho Tần tiên sinh, tuy anh ấy không ở đây, nhưng nếu
đã tới, tôi cũng không muốn lãng phí tiền xe, vẫn nên làm một chút cho anh ấy.
Nhờ ông giao lại cho anh ấy sau vậy.”
Quản gia coi như bị tôi thuyết phục. Tôi vội vàng đi vào
phòng bếp. Tuy tôi từng là người giàu có, nhưng rất ít khi bước vào phòng bếp của
biệt thự nhà tôi, vì vậy, đối với mấy thứ đồ cao cấp như bếp gas, lò nướng, lò
vi sóng này rất không quen tay. Thứ mà tôi quen thuộc nhất trong phòng bếp
chính là tủ lạnh, bởi vì thỉnh thoảng nửa đêm đói bụng, đành phải tự mình mò tới
tủ lạnh tìm mấy thứ về phòng ăn.
Nhưng cũng may phòng bếp nhà Tần Thiệu đủ rộng, bàn chế biến
cũng thoải mái, gia vị đầy đủ, tươi mới. Những thứ này đều là bước khởi đầu thuận
lợi của người mới vào nghề. Tôi lấy điện thoại ra tìm cách nấu, thực hiện theo
từng bước một. Cách nấu đơn giản đến mức ngay cả người lần đầu nấu cơm như tôi
đọc cũng hiểu.
1. Vo gạo, sau đó bỏ vào nồi.
2. Đổ nước vào, đun to lửa.
3. Tiếp tục đun nhỏ lửa 20 phút.
4. Thêm rau xanh, thịt xông khói, và một chút muối ăn.
Đơn giản đến mức gần giống như chuyện cười “cho con voi vào
tủ lạnh cần mấy bước” của Triệu Bản Sơn.
Tôi mặc tạp dề, nghĩ rằng chuyện này thật dễ dàng, trong
lòng không khỏi có chút đắc ý. Một khi đắc ý sẽ dễ lơ là, một khi lờ là sẽ dễ bị
sét đánh.
Phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sao cô
lại tới đây?”
Tôi kinh ngạc xoay người, cằm suýt chút nữa rơi vào trong nồi
hầm cùng cháo.
Tôi nói: “Vì sao anh đã trở về?” Không phải anh còn ăn sáng,
đánh bóng sao? Tôi căng thẳng đến mức định nói: “Không phải anh còn định ngồi
xe lửa ra khỏi thành, ăn uống ca hát sao?” May mà tôi chưa nói những lời này
ra, thừa lúc vẫn còn ý thức, tôi phải sửa ngay cái bệnh hễ căng thẳng là l