
inh, có điều nó sinh trưởng trên
sa mạc khô héo, không ai cẩn thận chăm bón, không mưa gió tưới tiêu, tuyết
sương phủ đầy, khổ sở chống chọi, suýt chút nữa đã bị vùi dập, nhưng nó vẫn khỏe
mạnh sinh tồn và trưởng thành.
Tôi nói: “Không phải anh bị chứng khó ngủ sao? Sao lại ngủ
say như thế?” Tôi nhớ tới khi chúng tôi vừa quen nhau chưa lâu, anh gọi tôi tới
chỉ có chức năng làm gối ôm, tôi cảm thấy cổ quái, không ngờ anh có bệnh thật.
Tần Thiệu chỉnh lại góc chăn nói: “Đụng phải em lần nào cũng
bắt tôi đứng ra dọn dẹp tàn cục, bận rộn mãi mới ngủ quên.”
Tôi cười nói: “Thì ra em gặp rắc rối còn có tác dụng phụ như
vậy, sau này phải tranh thủ gây chuyện mới được.”
Tần Thiệu trừng mắt lườm tôi nói: “Còn không ngồi yên? Chưa
ra khỏi bệnh viện đã nói lung tung.”
Tôi thè lưỡi, chuyển chủ đề: “Bác sĩ nói thế nào? Con mình
không sao chứ?”
Vẻ mặt Tần Thiệu thoáng thả lỏng: “Yên tâm, tôi đã nói đứa
bé giống em. Dù vất vả thế nào vẫn khỏe mạnh mới là tốt nhất.”
Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy: “Vậy bác sĩ có nói là nam hay nữ
không?”
Tần Thiệu giúp tôi ngồi dậy, kê một chiếc gối mềm sau lưng
tôi rồi nói: “Không phải lần trước đã nói rồi sao? Bệnh viện không thể tiết lộ
giới tính được.”
“Hừ, giờ này còn giả bộ, trời mới tin.” Tôi khinh bỉ nhìn
anh.
“Em muốn biết như vậy thì tự đi hỏi bác sĩ đi.”
“Anh không muốn biết à?”
“Tôi biết làm gì? Với tôi con trai hay con gái đều như
nhau.”
“Cái gì, phòng trẻ con trang trí màu cam, thật chói mắt,
nhìn đã thấy bực mình rồi. Nếu con mình thừa kế chứng khó ngủ của anh còn nhìn
màu đấy mãi chắc cả đời cũng chữa không hết.”
“Lý luận về con của David Beckham và Victoria với mấy đứa trẻ
hút hồn lần trước em nói đâu?”
“Gạt anh mà anh cũng không nhận ra còn dám tự nhận là anh
tài?”
…
Ngày xuất viện là một ngày khí trời mát mẻ. Bên ngoài rơi
rơi vài hạt mưa phùn. Vừa mở cửa sổ làn gió mát lạnh ẩm ướt liền ùa vào, mùi
thuốc diệt trùng trong bệnh viện cũng tản đi không ít. Tôi ôm bụng ngồi bên cửa
sổ, ngửi làn gió thiên nhiên thổi vào, trong lòng cảm thấy thật nhàn nhã và an
bình.
Tần Thiệu mang tới rất nhiều quần áo bầu mới cứng bảo tôi chọn
một bộ mặc ra viện. Tôi chỉ bộ quần áo tôi mặc khi nhập viện nói: “Có phải rất
khiêu chiến thẩm mỹ của anh không? Đó là quà Trịnh Khai Kỳ tặng em. Anh ấy nói
chọn ở cửa hàng gần công ty cho em. Em không thể không mặc. Thật ra mặc vào mới
thấy loại trang phục này kiểu dáng xấu một chút nhưng rất tiện lợi.”
Tần Thiệu có chút mất hứng: “Thằng nhóc kia chỉ dùng một bộ
quần áo rẻ tiền đã đối phó được em. Trước kia tôi tặng em vì sao không thấy em
đối xử tốt với tôi.”
Tôi bĩu môi: “Anh ấy mua cho em thứ đắt nhất trong cửa hàng.
Còn anh mua cho em thứ rẻ nhất trong cái trung tâm kia.”
Tần Thiệu bị tôi làm nghẹn họng, trên mặt có chút ngượng
ngùng.
Tôi cười nói: “Có phải anh đang ghen không? Ai nha, Tần Thiệu
tiếng tăm lừng lẫy lại đi ghen với kế toán nhỏ ở một thị trấn bé bé kìa.”
Tần Thiệu dùng sức nhéo mũi tôi nói: “Đúng thế. Em chạy trốn
lâu như vậy, về nhà một lần còn dẫn người khác theo, tôi có thể không ghen hay
sao?”
Tôi không ngờ Tần Thiệu có thể thoải mái thừa nhận lòng dạ
mình hẹp hòi như thế.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, cũng phải khâm phục mắt nhìn đàn
ông của em, lần nào cũng chọn được trai đẹp. Trịnh Khai Kỳ ở trong thôn Ngật
Đáp cũng có triển vọng lắm, tiếc là quá non, em sợ anh ấy không chịu nổi cấp độ
như em. Nói về đàn ông ấy mà, vẫn là nhiều tuổi một chút, nóng tính một chút,
biết ít thủ đoạn, thời khắc quan trọng có thể cứu người, ôm bà bầu gì đó, như vậy
mới đáng để yêu. Em nghĩ vậy lại chợt nhớ ra chẳng phải bên cạnh em có sẵn một
người như thế hay sao, làm thế nào lại quên mất không biết.”
Tần Thiệu ngẩn người nhìn tôi.
Tôi có chút mất hứng nói: “Tần Thiệu, em đang tỏ tình đấy,
chỉ số thông minh của anh cao như vậy đừng lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch như thế được
không? Em và con đều không chịu được. Lần trước thảo luận phòng trẻ con với anh
anh còn không có biểu hiện gì. Từ khi nào mà dây thần kinh của anh lại thô như
cây cột điện thế hả?”
Tần Thiệu bỗng nở nụ cười, như công nhân công trình thủy điện
cuối cùng cũng nhìn thấy nước về, vui sướng thỏa mãn.
Anh cười nói: “Lần này không chính thức, nào, tôi mở ghi âm,
em nói lại đi.” Nói rồi anh lấy điện thoại ra.
Tôi vội vàng giật lấy hô: “Đừng có được đằng chân nâng đằng
đầu nhá!” Đang nói, tay không cẩn thận chạm vào màn hình, điện thoại lập tức
phát ra đoạn phim tôi vừa rung đùi đắc ý vừa hát hò.
Qua lâu như vậy tôi còn chưa từng xem lại đoạn phim tôi quay
làm quà tặng Giáng Sinh. Giờ xem lại mới thấy hình như tôi là thiên tài hài kịch,
ngày đó trong tình cảnh gian nan làm thế nào tôi còn buồn cười như vậy được nhỉ?
Hình như khi đó trong bụng chỉ nghĩ làm thế nào lấy lòng anh, không có bất cứ ý
nghĩ gì khác, mỗi một động tác, vẻ mặt đều vô cùng chân thật.
Tôi chỉ vào màn hình, hưng phấn nói: “Tần Thiệu, có phải anh
nghĩ cô ấy đẹp chết đi được phải không?”
Tần Thiệu cầm lấy điện thoại, tắt đoạn phim đi, sau đó cẩn
th