
n nói ông
trời bất công. Thứ nhất, vì sao cô ta mới 18 tuổi? Còn tôi, khi 18 tuổi, đang
vì kỳ thi đại học mà sứt đầu mẻ trán; thứ hai, vì sao cô ta phải chụp loại ảnh
như Tiểu Long Nữ thế này? Dựa vào cái gì mà mỗi lần tôi chụp ảnh đều phóng túng
như Kim Tương Ngọc, bà chủ khách điếm Long Môn nha? Thứ ba, vì sao người ta
sinh nhật còn có cả PARTY trưởng thành, mà tôi khi đó mè nheo cả nửa ngày mới
được một cái bánh ga-tô nhỏ, chia cho 9 người ăn?
Còn một cái nữa, cũng là cái quan trọng nhất, vì sao
sinh nhật của người ta mà tôi còn phải phiền não mang theo bạn trai, ăn mặc
lịch sự?
Tôi căm giận hết mức, trên tấm thiệp viết một dòng chữ
cực nhỏ bày tỏ ý kiến: ngươi rõ ràng là một cái thiệp khoe khoang!
Tôi liếc mắt nhìn Như Đình cách đó không xa. Lúc này
cô ta đang nói nhỏ gì đó với Phương Dư Khả, Phương Dư Khả như suy nghĩ một chút
rồi nhẹ gật đầu, cũng nhẹ giọng nói gì đó với cô ta.
Aiz, nói thật lòng, bản thân Như Đình chính là một cái
thiệp khoe khoang để kích thích chúng tôi. Gia đình giàu có, mặt mày xinh đẹp,
học hành tốt, con có một bạn trai thanh mai trúc mã yêu cô ta tha thiết. Nếu có
điểm nào đó không được hoàn mỹ, đó chính là bên cạnh cô ta có một đám con gái
ghen tị, không thật lòng làm bạn với cô ta như tôi.
Khi tan học lớp máy tính, Như Đình còn đặc biệt đi
tới, nũng nịu nói với tôi: “Lâm Lâm, nhất định phải tới đó nha ~~~ Nếu cậu
không tới, mình sẽ thất vọng lắm.” Da gà trên người tôi run rẩy đứng lên, tôi
hé miệng cười, không nói gì. Bởi vì tôi đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong
lòng: nếu tham gia, tôi phải mua lễ phục — dự tính khoảng 500 tệ, quà sinh nhật
— dự tính 200 tệ, thuê bạn trai tham gia — dự tính 100 tệ để mời cơm, tổng cộng
lại, tháng này tôi sẽ phải uống nước để sống; nếu không tham gia, tôi lấy lý do
gì để từ chối đây. Cũng không thể nói “quan hệ giữa tôi và cô không đủ để tôi
dùng cạn lương thực một tháng” ha?
Như Đình thấy tôi không đồng ý, lập tức nhẹ giọng nói:
“Anh Tiểu Tây cũng tới, cậu có thể mời anh ấy làm bạn đi cùng ~~”
Thấy cô ta coi Tiểu Tây là bạn trai tôi, tôi cũng
không dám hớn hở gật đầu. Đương nhiên, tôi cũng tự mình hiểu được, tuyệt đối
không thể mời Tiểu Tâu tham gia những loại trường hợp này. Chưa nói đến chuyện
người ta có đồng ý hay không, nếu như đồng ý, tâm hồn gầy yếu của tôi không
nhưng bị đả thương mà còn phải gánh vác phí sinh hoạt trong vòng một tháng nha!
Ngẫm nghĩ lại một chút thì tôi đúng là cái loại trần
tục. Người ta mời sinh nhật, tôi lại tính toán tiền nong trước tiên; người ta
nhiệt tình giật dây bắc cầu giúp tôi, tôi không cảm kích, trái lại còn đố kị
với người ta, bình thường còn rủa cho người ta trượt một môn mới làm cho lòng
tôi cân bằng một chút; đứng trước tình yêu, con người đều không dứt khoát, vừa
mong người ta tuyệt tình với mình, lại cũng mong ngóng người ta để lại cho mình
chút kỉ niệm. Một câu thôi, tôi chính là một kẻ trần tục, một kẻ đại trần tục!
Trở về ký túc xá, tôi đưa tấm thiệp cho Chu Lỵ, thuận
tiện để con bé tìm kiếm trong số lượng khổng lồ những người có tư chất làm bạn
trai, giúp tôi kiếm một người có thể đi cùng tôi tới buổi sinh nhật.
Chu Lỵ nằm trên giường, vỗ vỗ tấm thiệp: “Cậu nói xem
tuổi trẻ là cái gì? Tuổi trẻ chính là một cái đàn sắt. Không cứng rắn, không
thể tồn tại. Chỉ là một cái sinh nhật, có cần phải làm như đại thọ tám mươi thế
không? Lâm Lâm, cậu cũng đừng mặc lễ phục tới, cứ mặc một bộ đồ thể thao mà đi,
xem bọn họ có thể cản cậu hay không. Cô ta cho rằng đây là ‘vườn sao băng’
chắc, còn ra vẻ thế này. Hay cô ta muốn học Đằng Đường Tĩnh? Tặng cậu một đôi
giày rồi nói với cậu “mỗi cô gái đều cần có một đôi giày tốt”. Nếu cô ta thật
sự tặng cho cậu, cậu cứ đập thẳng gót giày vào đầu cô ta. Tớ không vừa mắt nhất
chính là cái loại giả bộ thuần khiết này, thật ra nội tâm lẳng lơ không ai sánh
được.”
Tôi cười hỏi Chu Lỵ: “Cậu có thù với người giàu à? Hôm
nay tớ vừa mới tỉnh ngộ ra mình là một kẻ trần tục, sao cậu cũng trần tục như
thế nha? Từ góc độ nào mà cậu nhìn ra được nội tâm cô ta lẳng lơ? Nếu người ta
thật sự là Đằng Đường Tĩnh đoan trang hiền thục thì sao?”
“Trong số con gái, tớ ghét nhất là Đằng Đường Tĩnh. Ai
bảo cô ta quá hoàn mỹ, trên đời này, người ích kỷ dối trá nhất chính là những
người như vậy. Ngoài miệng thì nói không cần bất cứ thứ gì, thật ra trong lòng
lại muốn chết đi được. Cậu nói xem con gái của kẻ có tiền có thật sự thoải mái
như vậy hay không? Rõ ràng là lòng tham không đáy như rắn, lại còn làm bộ không
liên quan đến khói lửa nhân gian. Về phần vì sao tớ nghĩ nội tâm cô ta lẳng lơ,
đây chính là trực giác thuần túy của con gái, với cái loại tư duy như con trai
của cậu, rất khó đả thông.”
Tôi loại bỏ một câu nói cuối cùng: “Nếu cô ta là Đằng
Đường Tĩnh, tớ chẳng phải là Sam Thái kiên cường bất khuất, trăm tồi nhưng
không tàn rồi?” Tôi bắt đầu thoát xác mơ tưởng về bốn soái ca của F4.
Chu Lỵ vừa nghe những lời này lập tức ném gối về phía
cái mặt say mê của tôi: “Nếu cậu là Sam Thái, tớ chính là mẹ Đạo Minh T