
bị một tiếng trống tiếng chiêng cắt đứt, kê tủ đứng vào
mồm tôi. Tôi nhặt hạt dưa Chu Lỵ để trên bàn, chuẩn bị chìm vào cái kết của
cuộc tình đầy bi thương một lần nữa, nhưng rốt cuộc lại không tìm được cảm giác
đó nữa. Aiz, vậy thì cắn hạt dưa vậy.
Tôi đang cắn vô cùng say sưa thì Chu Lỵ trở lại. Nhìn
tôi vui vẻ cắn hạt dưa, con bé cũng chẳng để ý mình đã đánh răng, lại bắt đầu
cắn tiếp.
Chúng tôi cứ ngây ngô ngồi đối diện nhau cắn hạt dưa
như vậy.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra hôm nay vẫn còn một nhiệm vụ
quan trong khác chưa hoàn thành, vội vã hỏi Chu Lỵ: “Mấy giờ rồi? Nhanh cho tớ
mượn sổ điện tử của cậu, tớ rút tên khỏi lớp.”
Chu Lỵ nhìn về phía đồng hồ trên bàn, lắc đầu nói:
“Hơn 12 giờ rồi. Cậu đừng mơ có thể bỏ lớp nữa.”
Ông trời thật tốt nha, đã quyết định giúp tôi. Từ nhỏ,
tôi ghét nhất là lựa chọn. Có người nói, càng nhiều lựa chọn càng tốt; còn đối
với tôi, càng nhiều lựa chọn càng tốn nhiều tế bào não. Loại người vừa tham vừa
chả biết gì như tôi, đứng trước những lựa chọn, chắc chắn sẽ chọn cả hai hoặc
không gì cả. Lần này tôi không cần suy nghĩ nữa, cứ theo ý trời là được!
Tôi hỏi Chu Lỵ: “Chu Lỵ, nếu một ngày nào đó, người
cậu rất quen thuôc ăn mặc rất ít, vóc người lại rất tốt, đứng trước mặt cậu,
cậu chảy nước miếng YY một chút, có được coi là bình thường không?”
Chu Lỵ nuốt nước miếng hỏi tôi: “Cậu nói Phương Dư
Khả?”
Ngón tay đang đưa hạt dưa vào miệng của tôi dừng trên
không trung: “Sao cậu biết?”
Chu Lỵ khinh thường nói: “Hôm đó nước miếng của cậu
cũng đủ làm bể bơi sâu thêm 1cm, làm sao tớ có thể không biết?”
“Rõ ràng như vậy sao?…” Tôi có chút xấu hổ, may mà
trời tối nên con bé không nhìn thấy.
“Nhưng mà, thân hình Phương Dư Khả quả thật không tệ.
Từ sau khi nhìn thấy cậu ta, cậu ta cứ như đang trong thời kỳ phát triển ấy,
mỗi lần nhìn thấy là cậu ta lại đẹp trai hơn. Lần này thật sự là đẹp trai muốn
chết nha!”
Tôi nghe thấy Chu Lỵ nuốt nước miếng. Aiz…
Tôi thở dài: “Trước đây tớ hay oán hận không quen biết
trai đẹp. Ngày xưa, khi ở nội trú ở trường trung học, tớ liên tục nấc cụt, bất
kể uống bao nhiêu nước cũng không dừng lại được. Bạn cùng phòng còn lừa tớ, nói
ban ngày có một soái ca đến hỏi thăm tớ, vừa nghe vậy tớ lập tức giật mình hết
nấc. Thật sự là một cú mất mặt. Hiện tại có soái ca thật rồi thì lại là người
quen, thật khó xuống tay nha, nếu không phải còn có thể tiến lên đùa giỡn một
chút. Dù sao đùa cợt soái ca cũng là ước mơ của tớ khi đỗ Bắc Đại.”
“Sao không thể đùa giỡn nha? Người quen mới dễ xuống
tay chứ. Tớ thấy Phương Dư Khả khi nhìn cậu ánh mắt không giống bình thường.
Theo trực giác của tớ, tớ có thể ngửi ra mùi vị gian tình giữa hai người. Hừ…”
Tôi ha ha cười: “Cậu không phải cây si của cậu ta đấy
chứ? Nói thật là chua nha, tên bạn trai ở New Zealand của cậu nghe thấy sẽ đau
lòng nha.”
Trong kỳ nghỉ đông, Chu Lỵ quen một người bạn online
đang ở New Zealand. Hiện giờ anh ta đang bắt đầu tấn công con bé quyết liệt.
Chu Lỵ hiếm khi nào buồn bã nói: “Trước đây thứ tớ
khinh bỉ nhất là tình yêu qua mạng. Nếu thật sự yêu anh ta, chẳng phải tớ tự vả
vào mồm mình sao? Hơn nữa, bắc bán cầu với nam bán cầu yêu nhau, đừng nói là có
thể nói chuyện với nhau hay không, ngay cả thời gian chung, mùa đông chung cũng
không có. Ai mà biết có tương lai hay không?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Lỵ mất tự tin như
thế. Đối mặt với tình yêu, bất kể IQ và EQ của bạn có cao bao nhiêu, bạn cũng
sẽ lo được lo mất, cẩn thận từng li từng tí.
Cách một ngày sau tôi nhận được thiệp mời sinh nhật
của Như Đình.
Như Đình là một cô gái tinh tế. Chúng tôi sinh nhật
nhất định là sẽ đúng ngày gọi điện tới hét to vài câu, sau đó một đám lao nhao
tới quán lẩu gần trường rượu chè be bét, sau đó tới KTV gào rống suốt một đêm,
nhưng tuyệt đối sẽ không chuẩn bị trước sinh nhật kiểu này.
Hơn nữa, loại cây cỏ như tôi là loại nông dân chưa
từng biết chuyện ngoài xã hội, nhận được thiệp mời này đúng là kinh thiên động
đia. Vì vậy khi Như Đình rút một cái thiệp màu vàng trong túi LV của cô ta ra,
tôi còn tưởng đó là thiệp đính hôn, lập tức hoảng hồn nhận lấy, còn chân chó
nói: “Chúc mừng, chúc mừng, đầu bạc đến già, sớm sinh quý tử.” Làm cho cô ta và
Phương Dư Khả thật xấu hổ, nhất là Phương Dư Khả, sau khi sửng sốt một lúc lại
phun ra một câu kinh điển “đồ ngốc”.
Trong lớp học thứ hai, tôi lấy thiệp mời ra tỉ mỉ xem
xét. Trên bìa, lá phong bay lượn, Như Đình mặc một chiếc váy lụa mỏng, một mình
đứng trong vườn hồng, như một cô công chúa cao quý, như tiên nữ giáng trần. Mở
thiệp ra, bên trong là nét chữ xinh đẹp của Như Đình.
Chu
Lâm Lâm.
Ngày
mùng 3 tháng năm là sinh nhật mình tròn 18 tuổi, may mắn có cậu chứng kiến bước
ngoặt quan trọng này của mình, hy vọng cậu có thể mang theo bạn trai tới tiệc
trưởng thành của mình.
Như
Đình của cậu.
Bên dưới có ghi thêm thời gian và địa chỉ tổ chức. Còn
có một dòng chữ nhỏ đi kèm: yêu cầu hoàn cảnh, mời ngài trang phục
lịch sự.
Tôi sờ sờ phong bì của tấm thiệp, cảm thá