Old school Easter eggs.
U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3215762

Bình chọn: 10.00/10/1576 lượt.

a mới nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng thật ra đã khôi phục không ít linh lực.

- Ngươi làm cha cũng thật là hay, vừa đi chính là mười năm, con gái cũng ném cho ta.

Diệp Trọng thản nhiên cười cười.

- Ta bận.

- Ít đến.

Minh Diệu từ từ tiến lại, bộ dáng như là có người nợ tiền hắn.

- Tuy rằng ta gọi ngươi một tiếng đại ca, nhưng ngươi có phải là nên đemphí dưỡng dục mười năm nay trả lại cho ta đi, đây chính là không íttiền. Còn nữa, con gái của ngươi hiện tại cũng đã học đại học, học phícũng đắt, xa hoa vô cùng. Chúng ta đều là người thân quen, ta chỉ lấyngươi tám phần là được rồi.

Diệp Trọng cũng không thèm để ý.

- Ngươi tính rõ ràng, cho ta biết tổng số là được rồi.

- Sách sách sách.

Minh Diệu bắt đầu đánh giá Diệp Trọng, từ đầu đến chân.

- Không đơn giản, sau khi trở về thì tài đại khí thô. Ta nhớ khi ngươichạy trốn năm đó thì nghèo túng vô cùng, không nghĩ tới bây giờ thật sựđã phát tài.

Diệp Trọng từ chối cho ý kiến đối với lời nói của Minh Diệu, vòng vo đổi đề tài.

- Nhìn thấy ta nhưng thật ra ngươi một chút cũng không bất ngờ.

- Có cái gì ngoài ý muốn, khi ở tiểu sơn thôn lần trước, một tên biếnthái cơ bắp nửa thân trần cho ta một cây đuốc, nói là có thể xua tan mây mù yêu quái. Cái mùi ở trên đó ta vừa ngửi liền đoán được, mùi hôi nách kia của ngươi chính là tương đối độc đáo.

Minh Diệu bĩu môi khinh thường.

- Chính là không nghĩ tới qua lâu như vậy ngươi mới hiện thân.

- Ta bận.

Diệp Trọng vẫn thản nhiên tươi cười.

- Tạm thời không nên nói cho Tiểu Manh là ta đã trở về, ta còn có một số việc chưa có xử lý xong.

- Là chuyện khiến ngươi trốn đi mười năm trước sao?

Biểu tình của Minh Diệu đã khôi phục nghiêm túc.

- Khả năng của ta có thể giúp được ngươi cái gì không?

- Không cần.

Diệp Trọng khoát tay.

- Linh lực của ngươi còn chưa khôi phục được đến trình độ năm đó, tạm thời không cần ngươi hỗ trợ.

- Tốt lắm, nếu cần ta giúp chuyện gì cứ cho ta biết.

Minh Diệu gật gật đầu, hắn biết giao tình của hắn với Diệp Trọng cũng không cần giả mù sa mưa chối từ.

- Ngươi thật sự không đi gặp Tiểu Manh?

Diệp Trọng nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

- Còn chưa đến lúc.

Nhìn thấy hai người dường như không có chuyện gì đứng nói chuyện phiếm.Người da đen nguyên bản đang đứng ở phía xa kia lớn tiếng mắng lên. Tuyrằng Minh Diệu không biết hắc nhân kia nói cái gì, nhưng mà nhìn diễncảm của hắn thì cũng biết là không phải lời nói tán dương gì cả.

- Tiếng Trung Quốc, tiếng Trung Quốc, hiểu hay không?

Minh Diệu một bộ âm dương quái khí nói.

- Toàn bộ thế giới đều nói tiếng Trung Quốc, hiểu không?

Người da đen lớn tiếng nói gì đó, vung cái roi lên, cái roi ngăm đen trong không trung bị vung lên, mang theo một trận gió xoáy.

Diệp Trọng nhíu mày, vừa định tiếng lên, Minh Diệu ngăn cản.

- Hắc hắc.

Minh Diệu liếm liếm môi.

- Vừa rồi ngươi đã được thể hiện rồi, hiện tại linh lực của ta đã khôi phục không ít, tới phiên ta đi.

- Cũng tốt.

Diệp Trọng cười cười, thối lui đến một bên.

- Vừa rồi ta tới chậm không kịp nhìn cho kỹ. Bây giờ cho ta nhìn xem thực lực của ngươi có còn được như năm đó không.

- Hắc, lão hắc.

Giống như là khiêu khích, Minh Diệu hướng tới hắc nhân kia vẫy tay.

- Ngươi bình thường là dùng kem đánh răng của người da đen đánh răng sao?

Tuy rằng không biết Minh Diệu đang nói cái gì, nhưng mà cái tư thế kia nhưlà biểu lộ cho lập trường của Minh Diệu. Chiếc roi trong tay người dađen mang theo tiếng gào thét hướng Minh Diệu đánh úp tới.

Minh Diệu lắc mình tránh thoát, thừa dịp hắc nhân kia còn chưa kịp thu hồi roi lại, trong nháy mắt đã vọt tới.

Một quyền hung hăng đánh vào mặt hắc nhân kia, khiến hắn kêu thảm lên.

- Ada.

Minh Diệu hô to một tiếng.

- Sướng hay không?

Từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt của hắc nhân đã thay đổi. Công kích vừarồi của Minh Diệu thật là không có mang đến cho hắn bao nhiêu thươngtổn, nhưng mà cái loại thái độ hung hăng càn quấy này khiến cho hắn phẫn nộ.

Lại vung roi lên, không còn là công kích thẳng như lúc vừanãy. Hắc nhân kia giơ cái roi lên cao qua đầu, một vòng rồi lại một vòng vung vẩy, đem toàn thân bao bọc vào bên trong. Chiếc roi màu đen vờn ởxung quanh giống như là một cái kén cự đại bao bọc lấy hắn ở bên trong.

- Ngươi thật đúng là biến mình trở thành thánh đấu sĩ.

Minh Diệu âm dương quái khí kêu lên.

- Còn làm ra cái gì tinh vân hỏa liên đến đây, ngươi có tin ta dùng mộtcái Lư Sơn Thăng Long Phách cũng đánh ngã ngươi được không?

Trong miệng Minh Diệu tuy nói như vậy, nhưng mà tuyệt đối không dám khinh thường.

Cái roi kia vừa nhìn là biết không phải là vật phàm gì, nếu mà thật sự xông vào, chỉ sợ là sẽ lọt vào công kích của hắn.

Minh Diệu chậm rãi điều chỉnh vị trí của mình, tìm kiếm sơ hở của hắc nhânkia. Nhưng lại phát hiện hắn giống như con nhím, không có chỗ nào sơ hởcả.

Một phát Ly Hỏa Chú đánh ra, quả cầu lửa kia liền nổ tung ởngoài của kén roi kia, lực trùng kích cũng không thương tổn một chút datóc của hắc nhân kia.

Trong lòng Minh Diệu bình tĩnh lại. Khôngcần phải lãng phí linh lực, dưới loại tình huống này, hắn không côngkích,