
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3215804
Bình chọn: 10.00/10/1580 lượt.
bị Ada lay tỉnh.
- Tại sao cô lại trở về, ta còn chưa gọi cô về mà.
- Ta cũng không biết sao lại thế này.
Từ Mẫn dụi dụi con ngươi, chuyện vừa rồi giống như là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại thì vẫn là ở trong văn phòng của Ada.
- Có thể là cái tên mập mạp kia đã mạnh mẽ lôi ta trở lại.
- Cô tìm được tên mập mạp kia sao? Rốt cuộc là thế nào, nói mau.
Ada vội vàng hỏi.
- Cái tên mập mạp kia nói Minh Diệu không có việc gì, đã có người đi cứu hắn, sau đó thì ta đã trở lại rồi.
Từ Mẫn nhớ lại khuôn mặt đầy thịt của tên mập mạp kia thì hận đến nghiến răng.
- Hại ta bị hù một chút, còn thần thần bí bí, lần sau nhất định phải…
Từ Mẫn vốn muốn hung hăng mắng Lê bàn tử một chút, sau đó lại nhớ tới bộdáng núc ních của Lê bàn tử, thì lời nói đến miệng liền nuốt xuống.
- Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ sao?
Ada vẫn giữ vẻ mặt lo lắng như cũ.
Hiện tại Minh Diệu tuyệt không tức giận, thật sự, hắn đã chẳng quan tâm đến cảm xúc.
Y phục trên người bị xé rách nhiều lỗ hổng lớn, đã rách nát đến độ khôngthể nhìn ra hình dáng. Minh Diệu cởi quần áo ra, ném qua một bên.
Giằng co với Minh Diệu là một con Đại Cẩu, nói là cẩu, không bằng nói là dãthú thì càng thêm thích hợp. Thân mình dài hơn ba trượng, ba cái đầu vừa giống sói vừa giống chó giương cái mồm to như chậu máu, nước giãi mangtheo mùi tanh hôi rơi rớt trên mặt đất. Nhất thời trên mặt đất vang lênthanh âm “tư tư”, mặt đất bị nước dãi ăn mòn tạo thành một lỗ thủng lớn. Tiếng gầm nhẹ ở trong cổ họng cũng có thể chứng minh cho ngươi biết,Khuyển Địa Ngục tuyệt đối không phải là sủng vật đứng ve vẩy cái đuôicho ngươi vuốt ve đầu nó. Trên lưng có một cái mũi nhọn dài mười phânchĩa thẳng lên, cái đuôi thật dài có mang theo một đầu rắn vung qua vung lại. Trên mặt đất vốn dĩ đang trơn nhẵn liền lưu lại một vết roi. Bacặp mắt màu đỏ ở trên đầu con chó gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu. Hung quang bắn ra bốn phía khiến cho Minh Diệu cảm giác lông tóc dựng đứnglên.
- Sớm biết như vậy đã mang một ít đường tới.
MinhDiệu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã giằng co với Khuyển Địa Ngục hơn mườiphút. Khuyển Địa Ngục da dày thịt béo, đối với công kích của Minh Diệucăn bản là đều không để trong lòng.
- Nghe nói là Khuyển Địa Ngục đều thích ăn ngọt.
Mang theo tiếng gầm nhẹ, Khuyển Địa Ngục lại hướng về Minh Diệu đánh tới.Minh Diệu lăn một vòng ngay tại chỗ, vọt sang một bên, thuận tiện lấy ra Ly Hỏa Phù. Cái đuôi của Khuyển Địa Ngục vung lên, mang theo thanh âmphá không, cường ngạnh đánh quả cầu lửa của Minh Diệu văng sang một bên. Quả cầu lửa nổ tung trên mặt đất, mặt đất cháy đen mà cái đuôi củaKhuyển Địa Ngục không hề có một chút dấu vết để lại.
- Ly Hỏa Chú cũng vô dụng, mộc khôi lỗi cũng không trói được nó, thật phiền phức.
Cách đó không xa chính là cửa lớn. Nhưng mà bất kể như thế nào, Minh Diệucũng không có cách thoát khỏi sự dây dưa của Khuyển Địa Ngục.
Linh lực còn thừa không nhiều lắm, Minh Diệu cảm giác có chút khó giảiquyết. Cách đó không xa, một người da đen ôm khủy tay đứng ở cửa đạimôn. Vẫn đứng xem kịch không hề nhúc nhích, tùy ý để cho Minh Diệu vàKhuyển Địa Ngục ở chỗ kia đánh nhau thừa sống thiếu chết.
Tuyrằng không biết người da đen kia đến đây vì cái gì, nhưng mà Minh Diệucảm giác người da đen kia còn đáng ghét hơn cả Khuyển Địa Ngục. Chỉ bằng vào việc lúc bắt đầu người da đen kia hô một tiếng bắt Khuyển Địa Ngụccông kích, con Khuyển Địa Ngục này thực nghe lời hắn.
Khuyển ĐịaNgục lại vồ hụt có chút tức giận, nó mở rộng cái miệng ra, tru lên. Nước miếng chảy dọc ra theo khóe miệng, nhỏ giọt xuống mặt đất liền ăn mònthành một đám nhiệt khí.
- Ngươi còn không thôi.
Minh Diệu cũng có chút bực tức, nếu như còn tiếp tục đánh như vậy, Minh Diệukhông bị giết chết thì cũng mệt chết. Cần phải tìm được biện pháp vượtqua Khuyển Địa Ngục trước khi linh lực hao hết.
- Liều mạng.
Minh Diệu xoay người, bỏ lại con Khuyển Địa Ngục sau lưng, hướng về chỗngười da đen ở cửa phóng tới. Nếu như Khuyển Địa Ngục nghe lời người dađen này, nhân cơ hội này khống chế gã da đen, nói không chừng còn có một tia cơ hội.
Thấy Minh Diệu hùng hổ vọt tới, người da đen khôngchút hoang mang né tránh khỏa Ly Hỏa Chú của Minh Diệu phát ra, chìa hai đầu ngón tay đưa lên miệng thổi một tiếng. Minh Diệu không có nghe được thanh âm huýt sáo gì của hắn nhưng mà Khuyển Địa Ngục lại giống như làphát điên, ngăn trở ở trước mặt Minh Diệu.
- Hai đánh một, thật hèn hạ.
Tuy rằng Minh Diệu tức giận, nhưng lại không thể tránh được.
- Sớm biết vậy, ta đã gọi thêm người tới gặp các ngươi.
Xem ra không đánh bại được Khuyển Địa Ngục thì không thể đi vào cánh cửakia. Minh Diệu lấy từ trong túi ra một tờ Ly Hỏa Phù, bắt đầu vận khởichút linh lực còn thừa không nhiều lắm.
- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu quý hợp hóa hỏa.
Minh Diệu lớn tiếng hét lên.
Khuyển Địa Ngục tru lên một tiếng, nhảy lên cao, móng vuốt mang theo hàn quang đánh Minh Diệu ngã xuống đất.
Ba cái mồm lớn đồng thời mở ra, cái răng nanh bén nhọn cách mặt Minh Diệuchỉ có vài cen-ti-mét. Thậm chí Minh Diệu cò