
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3215711
Bình chọn: 7.5.00/10/1571 lượt.
hắc nhân kia cũng không có cách nào tấn công lại đây. Cứ quơ roiliên tục như vậy, nhất định phải hao phí không ít thể lực. Minh Diệuquyết định chủ ý, xem ai có thể trụ được lâu hơn.
- Cẩn thận một chút.
Diệp Trọng đang đứng xem náo nhiệt ở phía xa xa mở miệng.
- Lão hắc này không biết là đang có chủ ý gì.
- Yên tâm, ta có chừng mực.
Minh Diệu quay đầu lại đáp một tiếng.
Một cỗ dự cảm bất hảo ập tới trong lòng Diệp Trọng, hắn hô lớn một tiếng.
- Trước tiên lui lại đã…
Minh Diệu tuy rằng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà vẫn rất nghe lời, mạnh mẽ hướng về phía sau lùi lại.
Cái roi ngăm đen giống như là một con độc xà, từ dưới sàn nhà chỗ Minh Diệu vừa đứng mạnh mẽ chui ra, mang theo những hòn đá vỡ vụn văng khắp nơitrên sàn nhà. Sau một kích không trúng thì lại rút về dưới sàn nhà.
Công kích liên tục giống như là vũ bão bất chấp Minh Diệu kinh ngạc, khôngngừng trốn tránh. Đầu roi không ngừng chui ra ở các địa phương Minh Diệu đứng. Minh Diệu giống như là đang chạy nhảy ở trên mặt đất tràn đầy bàn đinh cạm bẫy vậy.
Minh Diệu nhảy vọt lên, lăn lộn vài vòng, chotới khi thối lui tận vào trong góc tường thì những công kích dưới sànnhà kia mới dừng lại được. Minh Diệu nhìn kỹ lại, hắc kia vẫn giơ roinhư cũ, nhưng mà một đầu roi kia lại không biết đã chui xuống sàn nhà từ khi nào, chẳng biết đi đâu.
Minh Diệu có chút tức giận, đánh thì đánh không được, còn phải không ngừng né tránh công kích, thật sự làrất buồn bực. Hắn tình nguyện là giao đấu với loại công kích của KhuyểnĐịa Ngục vừa nãy còn hơn. Ít nhất còn có thể cảm giác một chút xúc cảmchiến đấu.
- Cái roi kia tuyệt đối không phải là vật bình thường.
Diệp Trọng ôm khuỷu tay đứng ở một bên, không có một chút ý tứ muốn tiến lên hỗ trợ.
- Nếu ngươi không đánh được thì để ta tới.
- Ngươi đang nói đùa à.
Minh Diệu bám vào vách tường.
- Ta còn chưa chơi đủ đâu.
Minh Diệu đại khái dự đoán một chút, ước chừng phạm vi công kích là khoảng mười thước.
Trong phạm vi đường kính mười thước, hắn tùy thời đều phải cảnh giác côngkích bất ngờ ở dưới sàn nhà. Tuy rằng có thể đừng ngoài phạm vi côngkích sử dụng Ly Hỏa Chú để tấn công, nhưng mà rất rõ ràng, lấy uy lực Ly Hỏa Chú của hắn phát ra bây giờ, không đủ để đánh bại phòng ngự của hắc nhân kia.
- Xem ra phải nghĩ biện pháp giải quyết cái cái roi kia đã.
Minh Diệu âm thầm nghĩ trong lòng.
- Còn lại là có thể đóng cửa đánh chó rồi.
Minh Diệu chợt động, vừa đi tới theo hình chữ chi, vừa phát ra một đám hỏacầu. Ly Hỏa Chú kia đánh vào vòng phòng ngự của cái roi liền nổ tung.Nhưng mà Minh Diệu thật không trông cậy vào Ly Hỏa Chú có thể thương tổn được hắc đang ở trong vòng phòng ngự kia. Hắn chỉ là muốn thừa lúc LyHỏa Chú nổ mạnh tạo thành một chút khói thuốc súng, ngăn cản tầm mắt của hắc nhân kia một chút.
Diệp Trọng cũng có chút tò mò. Coi như là Minh Diệu có thể vọt tới trước mặt hắc nhân kia, nhưng mà không thể phá được vòng phòng ngự thì cũng không tấn công được. Hắn có chút hứng thúnhìn Minh Diệu ở nơi này nhảy đi nhảy lại né tránh công kích, chờ đợiMinh Diệu chuẩn bị hậu thủ.
Minh Diệu không ngừng né tránh đầuroi ở dưới sàn nhà tấn công lên. Nhưng công kích kia còn mang theo đávụn của sàn nhà, đánh vào người cũng rất đau. Minh Diệu hiện tại chỉ hyvọng có thể lại gần thêm một chút nữa, chỉ cần có thể tiến đến bên cạnhvòng phòng ngự là hắn có thể tấn công được.
Lật nghiêng người một cái, Minh Diệu né tránh công kích bất ngờ ở dưới sàn nhà, nhưng mà vẫnchậm một chút, cái roi kia mang theo tiếng rít đánh lên quần áo của Minh Diệu. Mặc dù không có trực tiếp đánh vào người, nhưng mà Minh Diệu vẫncảm giác được một trận đau đớn giống như là bị dao cắt.
- Chờ xem.
Minh Diệu cũng không lui lại, quằn quại tiếp tục nhào tới phía trước.
- Lát nữa sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.
Đối với Minh Diệu liều lĩnh đi tới, hắc nhân cũng không thèm để ý. Vừa rồiMinh Diệu đánh nhau với Khuyển Địa Ngục hắn đều đã nhìn thấy. Nhữngchiêu thức chủ yếu Minh Diệu có thể sử dụng hắn đều đã gặp qua, không có bất kỳ chiêu nào có thể đột phá được phòng ngự của hắn. Cho nên ngườida đen vẫn giơ roi như cũ không chút hoang mang. Chỉ là những quả cầulửa của Minh Diệu đánh vào vòng phòng ngự của hắn tỏa ra một chút yêukhí nho nhỏ khiến cho hắn cảm giác có chút đáng ghét.
Minh Diệulại một lần nữa tránh thoát khỏi công kích của cái roi. Hiện tại cũnggiống như là hắn đang đi bộ trên núi lửa. Không biết khi nào thì sẽ cónham thạch nóng chảy ngầm phun ra. Chỉ cần một lần sai lầm, cũng đủ đểtrí mạng.
- Còn hai thước nữa.
Minh Diệu lại phát ra một hỏa cầu. Thừa lúc hắc nhân không thấy rõ liền bước một bước dài đứng ở bên ngoài vòng phòng ngự.
“Ba” một tiếng. Cái đầu roi lại từ dưới sàn nhà chui lên, những mảnh đá vụntừ cái đầu roi cũng hướng tới chỗ Minh Diệu đánh tới.
- Tới phiên ta phản kích rồi.
Minh Diệu hét lớn một tiếng, đem tất cả linh lực đều tập trung ở trên tayphải. Cái bàn tay bình thường không có gì lạ kia trong nháy mắt lóe lênquang mang màu vàng kim giống như được làm bằng kim chúc vậy.
- Thì ra là thế.