Old school Swatch Watches
Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325590

Bình chọn: 8.5.00/10/559 lượt.

êu Phàm bật hỏi, “Cậu thích ồn ào náo nhiệt như thế, không cảm thấy tôi trầm quá à?”.

Vệ Đằng lắc đầu, cười đáp: “Anh không chê tôi ồn ào là được”.

Hai người nhìn nhau cùng cười, sau đó Tiêu Phàm đứng dậy đi vào bếp.

Ở bên cạnh tên ngốc này, Tiêu Phàm cảm thấy mình như được trẻ ra vài tuổi, tâm trạng cũng thoải mái vô cùng. Có người bạn như thế này thật tốt, không cần cả ngày nghĩ mưu bày kế che dấu cảm xúc, cho dù phô bày bộ mặt chân thật nhất của mình, cậu ta cũng có thể vui vẻ tiếp nhận. Nói không chừng có một ngày đang thân mật với một người nào đó bị cậu ta nhìn thấy, cậu ta sẽ ngây ngô cười nói: “Tiêu Phàm, anh là bạn bè tốt của tôi, tôi tuyệt đối không coi thường anh đâu.”

Tiêu Phàm hiển nhiên coi Vệ Đằng như một tên ngốc phóng khoáng quá đà không biết rằng lúc này lòng Vệ Đằng đang rối bời.

Ngồi cạnh Tiêu Phàm, Vệ Đằng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.

Bạn cái khỉ gì, bạn bè mình còn chưa đủ nhiều à?

Vệ Đằng nghe anh ta nói là gay thì mừng thầm trong bụng…chẳng nhẽ mình thật sự có âm mưu gì với anh ta?

Chết tiệt, cho dù có cũng không thể bộc lộ ra ngoài, không thì anh ta sẽ ép sát một lần nữa và mình bị chén sạch sành sanh.

Sau lần thăm dò Vệ Đằng, thái độ của Tiêu Phàm với cậu thay đổi nhiều, không còn lờ cậu ra mặt nữa, gặp thì chào hỏi, còn cười cười nói nói. Dĩ nhiên Tiêu Phàm cũng lưu số di động và add nick QQ của cậu ta, Vệ Đằng đến tìm, anh sẽ tiếp.

Hai người cùng vào thư viện, cùng nhau ăn cơm, dưới con mắt người ngoài hai người đích thị là bạn bè.

Vệ Đằng ngày càng thích cảm giác ở bên Tiêu Phàm.

Mặc dù Tiêu Phàm lạnh lùng, nhưng một khi người lạnh lùng mỉm cười và tỏ ra quan tâm sẽ khiến người ta mê muội, không muốn buông tay.

Cho dù không nói câu nào, chỉ ngồi im lặng bên cạnh anh ta, nhìn anh ta chăm chú đọc sách, cũng thấy rất sung sướng.

Bạn?

Như Châu Vũ, Châu Ngư, Ngưu San San, Tiểu Sâm Lâm mới gọi là bạn, có thể cùng nhau tán phét, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau uống rượu buôn chuyện.

Còn Tiêu Phàm không giống thế…

Ở bên cạnh anh, cho dù chẳng làm gì cả, chỉ một phút ngắn ngủi cũng thấy vui hơn cả tiếng đùa nghịch cùng lũ bạn.

Năm thứ nhất đại học, Châu Vũ dồn hết sức bình sinh theo đuổi Ngưu San San, tấn công dồn dập như vũ bão, mai phục ở bất cứ chỗ nào cô nàng có khả năng xuất hiện.

Bất kể là giờ học hay tan học, cậu đều đứng chầu chực dưới lầu, tạo tình huống tình cờ gặp nhau, tiện đường đèo người ta đến trường, về nhà, buổi trưa đứng canh ở nhà ăn, lại tạo tình huống bất ngờ gặp gỡ, nhân tiện mua cơm hộ người ta, về sau còn thô bỉ đến độ mua đứt cô bạn cùng phòng của nàng, nàng đi thư viện, đến phòng tự học…chỗ nào cậu ta cũng có thể tìm thấy.

Hơn nửa học kỳ, Châu Vũ ngoe nguẩy cong đuôi theo cô nàng, đến Vệ Đằng cũng thấy chối mắt. hỏi cậu ta, sao cậu phải khốn khổ khốn nạn, sao lại mất hết sĩ diện và điên khùng thế?

Châu Vũ trả lời: “Người anh em ạ, đợi lúc nào cậu yêu thì sẽ biết, chỉ một giây một phút ngắn ngủi được ở bên cạnh người mình yêu cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Để có được khoảnh khắc kỳ diệu ấy, tất cả những vất vả, hy sinh, khó khăn đều đáng giá. Đã yêu thì phải chủ động tấn công, thời đại này cái gì cũng quan trọng tốc độ, cậu mà ngồi một chỗ suy này tính nọ nên viết thư tình hay tặng hoa hồng, nên rủ người ta đi ăn hay tập thể dục thì người tình trong mộng đã lon ton bên thằng khác rồi”.

Bây giờ ngẫm nghĩ, lời Châu Vũ nói cũng rất có lý.

Mặc dù Tiêu Phàm không thể lon ton bên thằng khác, nhưng…Tiêu Phàm không tán tỉnh người ta, cũng không thể bảo đảm người ta không quay ra tán tỉnh Tiêu Phàm. Điều kiện của anh ta tốt như thế, người thích anh ta chắc chắn nhiều như lông ngỗng.

Nhưng vấn đề là, chính mình đưa ra đề nghị làm bạn, bây giờ lại phun ra câu chúng ta quen nhau đi, liệu có bị anh ta đập chết không?

Nghiệp chướng tự mình chuốc lấy, trách ai được?

Hơn nữa thái độ của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng không hiểu mô tê gì hết.

Anh ta không ghét mình nhưng cũng chẳng có vẻ thích thú gì cho cam, hai người kết bạn, chỉ là mối quan hệ nhạt như nước ốc, chẳng tâm tình kể lể gì sất, bây giờ mà tỏ tình, chắc chắn là hành vi ngu xuẩn bóp chết tình yêu ngay từ giai đoạn còn trong trứng.

Ít ra cũng phải tiếp xúc thêm một thời gian nữa, đợi anh ta có thiện cảm với mình, mình sẽ tiếp tục hành động, cưa đổ anh ta.

Từ độ đó, mỗi khi gặp Tiêu Phàm, Vệ Đằng càng căng thẳng và phấn khởi hơn trước, còn Tiêu Phàm vẫn điềm nhiên như không.

Một lần đang ăn cơm, Tiêu Phàm đột nhiên gọi một tiếng Tiểu Vệ, Vệ Đằng cười toe toét nói, “Anh gọi tôi là Tiểu Vệ? chẳng nhẽ tôi phải gọi anh là Lão Tiêu?”.

Tiêu Phàm đang uống nước, nghe xong cũng không có phản ứng gì, vẫn từ tốn uống cạn cốc nước, sau đó mỉm cười, “Được thôi”.

Sao anh ta lúc nào cũng điềm tĩnh, vững vàng như thế? Mình có khả năng làm vỡ lớp ngoài cứng