
môi mỉm cười, phải thở phào vì cậu ta chưa mơ thấy ăn thịt, không thì tay mình đã bị cậu ta gặm như gặm đùi gà rồi.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy, bên ngoài đã tối om, dụi mắt nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ tối.
Đã ngủ ba tiếng liền rồi.
Ngoảnh đầu sang bên cạnh, Tiêu Phàm cũng đang cười cười nhìn cậu, “Lần sau đến thư viện nhớ đem theo cái gối, cánh tay tôi quá cứng, dùng không tiện”.
Tiêu Phàm nói xong lắc lắc cánh tay mình, đứng dậy thu dọn tài liệu trên mặt bàn.
Vệ Đằng đỏ bừng mặt, thầm chửi bản thân là đồ lưu manh, sao lại chơi trò thừa nước đục thả câu? Sao có thể ôm tay anh ta đánh một giấc thỏa thuê như thế?
“Này, Tiêu Phàm , anh đói không, tôi mời anh ăn cơm.” Để báo đáp ân đức tha mạng của anh.
“Được thôi”, Tiêu Phàm vui vẻ đồng ý. “Bây giờ nhà ăn không còn gì rồi, ra ngoài ăn đi. Quán ăn đối diện thư viện cũng được lắm.”
“Ok”
Bước ra thư viện, một cơn gió lạnh lùa vào cổ áo, Vệ Đằng lập tức kéo sát áo lại. Tiêu Phàm chạy đi dắt xe đạp, thấy Vệ Đằng đứng run lẩy bẩy liền lấy khăn từ trong túi xách đưa cho cậu ta.
“Cậu sợ lạnh thì phải mặc ấm vào”, mặc dù cau mày nhưng lời nói của Tiêu Phàm thể hiện sự quan tâm ân cần.
Vệ Đằng vui vẻ quấn khăn quanh cổ, song vai Tiêu Phàm bước đi.
“Không đi xe à?”, Vệ Đằng hỏi.
“Gió to thế này, định lướt gió chắc?”.
Anh ta nói đùa chẳng có chút hài hước nào nhưng Vệ Đằng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Thực ra,Tiêu Phàm đâu phải là một người cổ đại, cũng biết nói đùa, cũng biết quan tâm người khác, chỉ bởi người kia chưa thân với anh ta lắm thôi. Mặc dù anh ta sống nội tâm, nhưng người như thế cũng có nét quyến rũ thần bí riêng của họ, chẳng nhẽ cứ hớn ha hớn hở khiến người ta phải giật mình thon thót như mình mới tốt sao? Vệ Đằng vừa đi vừa nghĩ, bước chân chậm dần, Tiêu Phàm cũng giảm tốc độ chờ cậu.
“Chẳng thà mua đồ về phòng ăn đi, có lẽ trời sắp mưa.”
“Ừ, được.” Vệ Đằng miệng đồng ý nhưng trong lòng lại chùng xuống, khó khăn lắm mới cùng nhau ăn tối, nhưng thời tiết quái quỷ này thật hại người quá đáng.
Đến trước quán ăn, Tiêu Phàm dựng xe ở ngoài để Vệ Đằng trông, còn mình vào trong mua đồ ăn.
Vệ Đằng đứng đó xoa tay giậm chân, run lên từng hồi.
Cách đó không xa, Vệ Nam và Tiêu Tình đang ngồi trong nhà hàng Tứ Xuyên ăn món canh cay xè, vừa hay được tận mắt chứng kiến khung cảnh “mờ ám” này.
Chàng trai mua đồ ăn xong bước ra ngoài, chạy đến bên anh chàng đang giữ xe đạp, sửa lại khăn choàng cho cậu ta, sao đó khẽ mỉm cười, anh dắt xe, hai người cùng cất bước tiến về phía trước.
“Mờ ám quá! Tiêu Tình, cậu có nhìn thấy không? Cặp đôi vừa rồi ấy?”, căn bệnh hủ nữ của Vệ Nam bắt đầu phát tác.
“Thấy chứ, nhưng sao mình thấy cái người cao cao ấy giống anh trai mình”, Tiêu Tình tỏ vẻ nghi hoặc.
“Mình cũng thấy nhìn từ phía sau cái anh chàng e lệ cúi đầu ấy có nét giống anh mình.” Vệ Nam lắc đầu phủ nhận, cười nói: “Ha ha, không thể nào, anh mình như ngọn núi lửa, sao biết xấu hổ chứ, anh ấy mặt dày khỏi chê”.
“Ừm, mình cũng nghĩ anh mình là ngọn núi băng, còn lâu mới dịu dàng thế kia được.”
“Chính thế chính thế, núi lửa và núi băng làm sao mà có thể sóng đôi được chứ, như thế là trái với quy luật tự nhiên.”
“Vậy mới nói bọn mình quáng gà rồi. thôi ăn đi, nguội mất bây giờ.”
Hai người ăn món canh cay xè xong mới kéo kín áo khoác lúi húi chạy về ký túc.
Gió rất lớn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng cất bước nhanh hơn về ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh.
Vệ Đằng thắc mắc, tại sao Tiêu Phàm cầm hết đồ ăn, không có ý chia đôi cho mình, không phải anh ta định ăn hết một mình chứ? Muốn phớt lờ người ta cũng không nên phớt lờ đến mức ấy.
Đang mải rầu rĩ, bỗng nghe Tiêu Phàm nói: “đến chỗ tôi ăn nhé!”.
Thái độ chuyển biến quá đột ngột, Vệ Đằng chưa kịp thích nghi, “chà, tôi tưởng anh không đội trời cung với tôi cơ!”
“Hả, không cái gì?”
“Không đội trời chung, tức là chán ghét ấy.”
“Haha, chúng ta gặp nhau hết lần này đến lần khác, cũng có duyên phết, phải không?”, nụ cười của Tiêu Phàm có đôi chút khó hiểu.
“Phải đấy, rất có duyên.”
Trong chớp mắt đã đến ký túc xá dành cho học viên nghiên cứu sinh, Tiêu Phàm khẽ cười, đưa đồ ăn cho Vệ Đằng, sau đó dắt xe đạp vào nhà xe khoá lại.
Gió rất mạnh, Tiêu Phàm ở trong nhà xe, cách một bức tường, giọng nói gần như bị gió thổi bay nhưng Vệ Đằng vẫn nghe thấy rõ.
Anh ta nói, tôi không ghét cậu.
Lập tức những u uất đè nặng trong lòng không cánh mà bay, Vệ Đằng trở nên tươi tắn tràn trề sức sống.
Không ghét thì tốt, không ghét quả thật rất rất tốt.
Vệ Đằng hớn hở theo sau Tiêu Phàm chui vào thang máy, không nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt của anh ta lúc nhấn nút đóng cửa.
“Đừng có vừa vuốt đuôi sói vừa khen sói hiền”.
Trong lúc phấn khởi, Vệ Đằng sớm đã quên béng lời cảnh báo của em gái