
nay anh diễn xuất rất tốt.
Huỳnh Thiên : Cám ơn (cầm lấy chai nước tiến lại gần Khả Hân) Sao, em thấy diễn xuất của anh như thế nào (mở chai nước đưa cho cô)
Khả Hân : Tôi cũng ko biết.
Huỳnh Thiên : Sao lại ko biết, hay là hay dở là dở chứ.
Khả Hân : Tôi lần đầu tiên thấy người ta đóng phim mà, nhưng lúc nãy nhìn anh rất khác.
Huỳnh Thiên : Khác thế nào.
Khả Hân : Tôi cũng ko biết nói sao nữa?
Đạo diễn : Huỳnh Thiên à, cảnh tiếp theo anh chuẩn bị 10 phút nữa quay nha.
Huỳnh Thiên : Ờ, biết rồi.
Khả Hân : Chừng nào anh mới quay xong.
Huỳnh Thiên : Tới tối lận, em mệt sao hay là anh quay cảnh này xong sẽ xin nghĩ.
Khả Hân : Ko cần đâu, anh cứ quay phim của anh đi tôi đợi được mà.
Đạo diễn : Tiếp theo là cảnh nam chính và nữ chính hôn nhau trong mưa, Phạm Linh cô sẵn sàng chưa.
Phạm Linh : Ok! Tôi chuẩn bị xong rồi.
Đạo diễn : Còn anh, Huỳnh Thiên.
Huỳnh Thiên : Ok!
-Nghe đến diễn cảnh hôn Khả Hân nhớ đến nụ hôn lúc Huỳnh Thiên và cô hôn nhau ở trung tâm thương mại.
Khả Hân (nghĩ thầm) : Diễn viên là zậy sao, như zậy chẳng khác gì bán nụ hôn của mình chứ.
Đạo diễn : Vòi cứu hỏa chuẩn bị, 1 2 3 diễn .
-Hiệu ứng tạo mưa giả nhưng lại mang đến khung cảnh rất lãng mạn Huỳnh Thiên từ từ tiến đến Phạm Linh nhưng khi gần sắp hôn anh khựng lại.
Đạo diễn : Cắt! Huỳnh Thiên à, anh làm sai rồi làm lại đi.
Huỳnh Thiên (thoáng nhìn Khả Hân) : À, xin lỗi.
-Mấy lần sau đều bị sai làm đạo diễn cũng bực mình.
Đạo diễn : Huỳnh Thiên à, hôm nay anh làm sao zậy? Không phải thường ngày anh diễn mấy cảnh này tốt lắm sao, chỉ một lần đã diễn xong bây giờ đã diễn hết mấy tiếng rồi.
Huỳnh Thiên : Hay là hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi hứa sẽ quay tốt hơn. Phạm Linh xin lỗi em, đã làm cho em hôm nay mất công như vậy?
Phạm Linh : Không sao mà.
Huỳnh Thiên : Xin lỗi em, ngày mai anh sẽ quay tốt hơn.
Phạm Linh : Đã nói là không sao mà (cười) em về trước, tạm biệt.
Huỳnh Thiên : Tạm biệt
Phạm Linh : Chào cô Khả Hân.
Khả Hân : Chào!
Đạo diễn : Zậy cũng được, anh về nhà nghỉ ngơi đi ngày mai quay tiếp.
Khả Hân : Anh làm sao zậy, ko phải lúc nãy còn khí thế hiên ngang lắm mà.
Huỳnh Thiên : Anh cũng ko biết tại sao nữa, lúc trước những cảnh như zậy chỉ diễn một lần là xong còn bây giờ…
Khả Hân : Anh phức tạp quá, tôi thấy cảnh lúc nãy đâu có gì khó đâu.
Huỳnh Thiên : Zậy hay là em anh diễn thử với anh một lần đi.
-Thời gian như đứng lại vài giây.
Khả Hân : Anh điên sao, anh tưởng tôi dễ bị anh gạt nữa sao?
Huỳnh Thiên (cười) : Giỡn với em thôi, anh đưa em về.
- Huỳnh Thiên chở Khả Hân về đến nhà sau khi tháo dây an toàn ra Huỳnh Thiên đột nhiên choàng người qua chỗ Khả Hân nhìn giống như đang hôn.
Khả Hân : Tên Đê Tiện kia, anh tránh ra anh muốn lợi dụng tôi hả?
Huỳnh Thiên : Suỵt, bọn phóng viên đang săn ảnh đó, họ theo chúng ta cả ngày chẳng wa là để chụp mấy tấm hình này thôi
Khả Hân : Nhưng anh đừng có ép sát như zậy, nóng quá.
-Do trong xe chật nên dù Huỳnh Thiên có xích ra thì cũng ko được bao nhiêu anh vẫn rất sát Khả Hân, Huỳnh Thiên bỗng nhớ đến lần đầu gặp cô và nụ hôn của 2 người trong trung tâm thương mại.
Khả Hân : Mặt tôi có dính nhọ sao, anh làm gì mà nhìn chăm chú zậy?
Huỳnh Thiên (hồn nhập vào xác) : Ko có gì (ngồi ngay ngắn lại) họ đi hết rồi anh đưa em vào nhà (xuống xe mở cửa).
Khả Hân (xuống xe) : Anh làm nghề này ko mệt sao, suốt ngày sợ người ta theo bám đuôi còn gì là cuộc sống riêng tư nữa.
Huỳnh Thiên : Em ko hiểu đâu, cái này gọi là ước mơ.
Khả Hân (khó hiểu) : Ước mơ, nó là cái gì?
Huỳnh Thiên : Mỗi người đều có ước mơ, giống như mấy đứa trẻ thích làm siêu nhân, người lớn có người thì thích làm bác sĩ có người thích làm kỹ sư
Khả Hân : Thì ra là zậy, mỗi người đều thích làm một công việc riêng còn anh anh thích làm diễn viên.
Huỳnh Thiên (cười kèm theo cái gật đầu đồng tình) : Zậy còn em em có ước mơ ko?
Khả Hân : Bây giờ tôi chưa nghĩ ra.
Huỳnh Thiên : Zậy khi nào nghĩ ra em phải nói cho anh biết nha.
Khả Hân (cười) : Được.
-Nói rồi Khả Hân vào nhà kèm theo cái vẫy tay chào tạm biệt giữa hai người.
Sân thượng.
Tuấn Phong : Khả Hân, em cũng thích ngắm sao vào ban đêm hả?
Khả Hân : Ko phải, thật ra là do em nhớ nhà thôi.
Tuấn Phong : Nhớ nhà (thắc mắc)
Khả Hân : Có nói anh cũng ko hiểu đâu.
Khánh Kỳ (kêu với) : Khả Hân, Khả Hân
Khả Hân (quay vào trong) : Nghe rồi, tôi vô liền đây (nhìn Tuấn Phong) em vào nhà đây.
Tuấn Phong (chợt nhớ ra điều gì) : Tối mai ko biết em có rảnh ko?
Khả Hân : Có chuyện gì sao?
Tuấn Phong : Tối mai có show từ t