Old school Swatch Watches
Một Trăm Ngày

Một Trăm Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323595

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

hía trước đó.

Ngọc Trang : Cô nói Tuấn Phong và Quốc Minh hả?

Khả Hân : Cô cũng wen 2 người đó sao?

Ngọc Trang : Chúng tôi là bạn thân lâu lắm rồi nên ở chung một ngôi nhà.

Khánh Kỳ : Tôi có chuyện muốn hỏi ko biết có tiện hay ko nữa. Chuyện về cô gái tên Mỹ Ngọc đó.

Ngọc Trang (ngập ngừng) : Chuyện này dài dòng lắm hay chúng ta vừa đi vừa nói đi.

Khả Hân : Thì ra là vậy, hèn gì các người nhìn thấy tôi đều trố mắt cả.

Ngọc Trang : Chỉ là ko ngờ hai người lại giống nhau như zậy?

Khánh Kỳ : Bây giờ khuất mắc trong lòng đã giải được rồi?

Ngọc Trang : Đúng lúc hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn hay là hai người cũng qua ăn chung đi, đừng khách sáo.

Khánh Kỳ : Zậy chúng tôi làm phiền cô quá.

Ngọc Trang : Ko sao, dù gì thì Quốc Minh và Tuấn Phong cũng ko từ chối đâu.

-Tối hôm đó Khánh Kỳ và Khả Hân cùng ở lại biệt thự của Tuấn Phong ăn tối .

Quốc Minh (vừa về tới với Tuấn Phong) : Woa, trình độ nấu ăn của Ngọc Trang sắp bằng mấy bếp trưởng nổi tiếng rồi, vừa về tới đã nghe mùa thơm rồi.

Tuấn Phong : Nịnh vừa thôi ông.

Quốc Minh (tiếng tới bàn thức ăn Tuấn Phong bước theo sau) : Hôm nay có khách sao, nhiều món quá.

Khánh Kỳ (bưng thức ăn ra) : Là chúng tôi đây, ko phiền mọi người chứ.

Tuấn Phong (ánh mắt như tìm kiếm) : Vậy còn Khả Hân đâu.

Khánh Kỳ : Cô ấy đang phụ ở dưới bếp.

Quốc Minh (đi ra sau) : Ko biết cổ có phá tan nhà bếp ko nữa.

- Quốc Minh tiến ra sau đúng lúc Khả Hân bưng thức ăn ra ko biết vũng nước từ đâu xuất hiện làm Khả Hân trượt té cũng may là Tuấn Phong nhanh nhẹn đã kịp đỡ Khả Hân, do Tuấn Phong ôm sát cô nên hai người đã hôn sớt qua môi nhau rất nhanh có lẽ ko ai kịp nhìn thấy duy chỉ có hai người cảm nhận được.

Khả Hân (đẩy Tuấn Phong ra) : Cám ơn anh.

Ngọc Trang : Cũng may là anh Tuấn Phong nhanh nhẹn.

Khánh Kỳ (Lắp bắp) : Nhưng anh Quốc Minh thì ko may chút nào(chỉ về phía Quốc Minh)

-Do lúc nãy trượt té nên dĩa thức ăn thản nhiên vuột khỏi tay Khả Hân bay thẳng vào mặt của Quốc Minh. Ngọc Trang, Khánh Kỳ và Tuấn Phong đều bật cười khi đầu Quốc Minh toàn mì ý.

Khả Hân (gương mặt tội lỗi) : Tôi…tôi ko cố ý.

Ngọc Trang : Anh Quốc Minh, kiểu tóc mới của anh rất là ấn tượng (che miệng mà cười).

Tuấn Phong : Mình nghĩ chắc sau này mình ko dám ăn mì ý nữa đâu. Đáng sợ quá.

Quốc Minh (lấy mì ra, tức giận) : Có phải cô muốn trả thù việc tôi làm trái banh văng vào đầu cô ko? Tôi đã xin lỗi rồi mà cô có cần phải trả thù tôi như thế này ko?

Khả Hân : Tôi đã nói là ko cố ý rồi mà, tôi muốn trả thù anh hồi nào?

Quốc Minh : Cô đúng là thù dai mà. (bỏ lên lầu để lại cho cả 3 người một trận cười vang)

Tuấn Phong : Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta ra bàn ăn đi.

-Trong bữa ăn Tuấn Phong lúc nào cũng nhìn Khả Hân con Quốc Minh thì hậm hực nhìn cô.

Tuấn Phong : Trời mưa rồi, hay là tối nay 2 người ở đây đi, ngày mai hãy về.

Khả Hân : Nhà chúng tôi ở kế bên đây thôi, đi cũng đâu tốn bao nhiêu thời gian.

Ngọc Trang : Mưa lớn như zậy về sẽ ướt hết, ở đây cũng còn nhiều phòng cô và Khánh Kỳ ở đây ngủ đi.

Khánh Kỳ : Mọi người đã có ý tốt chúng ta đừng từ chối nữa.

Khả Hân : Zậy tối nay chúng tôi phiền mọi người rồi.

Quốc Minh : Cô đừng thấy chúng tôi đẹp trai rồi nữa đêm mò qua phòng nha.

Khả Hân : Ko dám đâu, anh tưởng anh là ai chứ.

Quốc Minh : Thì là trai đẹp đó.

Khả Hân : Ọe, thấy gớm.

Tuấn Phong : Hai người đừng cãi nữa mà.

Khả Hân : Chỉ có anh Tuấn Phong là tốt nhất, biệt danh Petty của anh đặt quả nhiên ko sai.

Ngọc Trang (gọi người làm) : Dì Huệ, Dì Huệ…

Dì Huệ : Cô Ngọc Trang có chuyện gì ạ.

Ngọc Trang : Cô dọn cho tôi 2 phòng để tối nay cho cô Khả Hân và Khánh Kỳ ở lại nghỉ ngơi.

Dì Huệ : Dạ.

Khả Hân : Một phòng là được rồi.

Khánh Kỳ : Đúng đó một phòng là được rồi, Khả Hân ko wen ngủ một mình.

Quốc Minh : Cô lớn đầu rồi mà còn sợ ma sao? Cứ như con nít ko dám xa mẹ zậy.

Khả Hân : Sao câu nào anh nói cũng có móc trong đó zậy.Tôi thấy người thù dai phải là anh mới đúng.

Quốc Minh : Tôi mà thèm đôi co với cô sao? Rảnh hơi (bõ lên lầu).

Khả Hân (chỉ tay theo) : Anh….đồ nhỏ mọn, tên Sao Hỏa đáng ghét.

Ngọc Trang (cười) : Tôi đưa hai người lên phòng xem.

-Theo thói quen mỗi ngày Tuấn Phong đều lên căn phòng đó và vẫn chơi bản nhạc nỗi tiếng của Bach Air on the G string. Tiếng đàn của anh vẫn rất ấm nghe du dương đến nỗi Khả Hân đã theo tiếng đàn ấy lên lầu và dừng lại trước cánh cửa đóng kín. Tuấn Phong bước ra khỏi phòng Khả Hân đã kịp thời núp sau cạnh tường, đợi Tuấn Phong đi khỏi Khả Hân lại đứng trước cửa phòng trong lòng cô rất

thắc mắc thật ra đằng sau cánh cửa này đang ẩn chứa điều gì mà khiến cho tiếng đàn của Tu