XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325963

Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.

ắc lắc, hình như là muốn chạm vào anh. Nhưng chưa đưa đến một nửa lại rút về.

Cô sợ mình vẫn còn đang nằm mơ.

Ôn Hành Chi đứng ở trước mặt cô, dưới chỗ cô đứng hai bậc thang, vừa đúng
tầm nhìn , viền mắt của cô ửng hồng lấp loáng ánh nước, rồi lại chợt
cười lên.

Anh giơ tay lên, đưa đến trước mặt cô, bẹo vào má cô, hỏi "Có đau hay không?"

Ôn Viễn ngây ngốc nhìn anh một lát, chợt òa khóc lên: "Em còn tưởng rằng..... hu hu..... em còn tưởng rằng....."

Tránh được một kiếp này cô cảm thấy rất may mắn nhưng đồng thời lại thấy mệt
lả, đầu óc lại trống rỗng, lời nói ra cũng có vẻ không được mạch lạc cho lắm.

May mắn là Ôn Hành Chi đều hiểu.

"Ừ....." Anh nhẹ
giọng dỗ dành cô, hai tay đặt lên thắt lưng rồi hôn lên đôi môi khô nứt
của cô. Ôn Viễn sửng sốt một lát, xác định cảm giác ấm áp này tới từ hôn trả lại anh, nhất quyết không thả. Ôn Hành Chi cũng tiếp nhận toàn bộ,
đứng im không nhúc nhích. Cho đến khi cô bị anh hôn không còn hơi sức,
mới buông ra, khẽ hôn lên tóc mai mềm mại của cô rồi nói: "Đồ ngốc."

"Em còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ" Cô thút thít nói: ”Còn tưởng rằng em bị đưa đi rồi, em....."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt vừa uất ức vừa đáng thương.

"Không đâu. Ai cũng sẽ không đưa em đi đâu được cả, cho nên đây không phải là
mơ đâu" Anh chạm vào trán của cô, rồi lại hôn lên chóp mũi cô nói: ”Ôn
Viễn, anh sẽ ở bên em."

Cứ dỗ dành như vậy, Ôn Viễn phải mất một canh giờ mới đón nhận được sự
thật là bây giờ bản thân mình đang ở thị trấn A, có Ôn Hành Chi ở bên
cạnh. Hơn nữa điều trọng yếu nhất chính là, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Cô vừa ăn canh Ôn Hành Chi đưa tới vừa nói: "Sao chúng ta lại ở thị trấn A?"

"Anh dẫn em tới đây."

"Làm sao anh biết em ở chỗ đó?"

"Có người nào mà anh không tìm được chứ."

"Vậy anh dẫn em tới đây ông nội có biết không?"

"Vào lúc này thì chắc là biết rồi."

"Ông đồng ý sao?"

"Không."

"Nói như vậy, dưới tình huống ông nội không biết chuyện cũng không hề đồng ý dẫn em tới thị trấn A? Đây chẳng phải là..... bỏ trốn sao?"

Cô nhìn anh, có chút không dám tin nặn ra hai chữ cuối cùng.

Đây cũng là một tổng kết thật tốt.

Ôn tiên sinh liếc nhìn cô, gõ gõ vào đầu cô một cái, rồi bê cái bát không lên xoay người đi vào trong bếp.

Ôn Viễn cau mày xoa xoa đầu, hơi tức giận theo sát sau lưng anh nói: "Em
còn tưởng rằng ông nội đã đồng ý chứ, em còn có lời muốn nói với ông
nữa."

Cô muốn nói xin lỗi ông, bởi vì khi cô đối mặt với ông cứ
như gặp kẻ thù thì, không có chút dáng vẻ của con cháu gì cả. Đồng thời
cô còn phải nói cho ông biết, cô sẽ cố gắng chăm sóc tốt Ôn Hành Chi ,
tựa như người kia chăm sóc cô vậy. Trọng yếu nhất chính là cô thật sự
không muốn chia tay với anh.

"Sẽ đồng ý thôi." Không muốn nhìn
thấy cô đau lòng, anh lạnh nhạt nói.”Trong khoảng thời gian này em cứ ở
lại chỗ này, những chuyện khác chờ bao giờ khỏe lại hãy nói."

"Vậy còn anh?"

Ôn Hành Chi đưa mắt nhìn cô đầy thâm ý: "Tất nhiên sẽ ở chỗ này cùng với
em, cùng nhau bỏ trốn còn được, sao có thể để em một mình ở chỗ này được chứ?"

Ôn Viễn đỏ mặt, mím môi đi ra ngoài.

Đợi đến khi Ôn Hành Chi dọn dẹp xong phòng bếp đi ra vẫn thấy Ôn Viễn ngồi ngẩng người ở trên sofa trong phòng khách. Nhìn thấy anh vội hỏi: "Em bỗng nhiên
nhớ đến một vấn đề, dì Đường và chú Từ đi đâu vậy?"

Ôn Hành Chi không nhanh không chậm ngồi vào bên cạnh cô nói:”Đến thành phố B rồi, sang năm mới có thể trở lại."

Đến thành phố B? Mắt Ôn Viễn liền sáng lên, nhớ tới nguyên nhân lần trước
anh dẫn cô tới nơi này, không khỏi rên lên: "Em đang tự hỏi tại sao anh
lại nói một câu khẳng định như vậy, thì ra là nhờ dì Đường đi làm thuyết khách!"

Nghe vậy, Ôn Hành Chi liền “A” lên một tiếng, chợt đưa
tay từ phía sau nắm lấy eo thon của cô hỏi: "Em cảm thấy anh cũng cần
thuyết khách sao?"

"Vậy đến đó làm gì?" Ôn Viễn mím môi nhìn anh hỏi.

"Không làm gì cả." Ngón tay của anh vuốt ve da thịt trên thắt lưng của qua lớp áo mỏng, Ôn Viễn nhạy cảm run lên, sau đó nghe thấy người kia phớt tỉnh nói: "Cầu hôn thôi."

Cầu hôn mà thôi.

Ôn Viễn bị câu này làm cho nghẹn lời, mà tại thành phố B xa xa Lý Tiểu
Đường đến "Cầu hôn"cũng chợt hắt hơi một cái. Bà lấy khăn tay ra lau
lau, vừa ngẩng đầu lại thấy Ôn Khác nhìn mình liền cười giải thích:
"Ngại quá, bị cảm nhẹ thôi."

"Có phải bị cảm lạnh rồi hay không?" Ông cầm một ly trà đưa vào tay bà nói: ”Bà luôn luôn không chú ý đến sức khỏe của mình."

Lý Tiểu Đường cầm cái núm nhấc nắp trà lên, nhìn chăm chú vào những lá trà chìm chìm nổi nổi trong cốc, rồi nói: "Có quý trọng bao nhiêu đi nữa
thì cũng chỉ là một tấm thân tàn, huống chi ông trời đối đãi với tôi
không tệ, tuy có nhiều bệnh nhưng cũng có thể sống đến bây giờ."

"Nói gì vậy chứ?"

Chạm vào ánh mắt không đồng ý c