
với nhau đã bao nhiêu năm? Thắng nổi được mấy lần?
Người kia có biện pháp chọc giận ông. Ông cụ ở bên này lại cố tình bị chọc
giận cho dù có giận sôi lên cũng phải trông nom. Quản được rồi sao?
Bà Thành chợt nhíu mày tổng kết: kết quả này bà cũng sớm biết, nhưng không nói ra mà thôi.
Đang cười thầm trong dạ thì nghe thấy điện thoại vang lên. Bà nhìn lên nhà
trên có nhiều người như vậy nhưng lại không có ai còn tâm tư để nhận
điện thoại, bà phải đến nhận thôi. Kết quả vừa nghe điện thoại xong, bà
cụ kích động miệng cũng ngậm lại được, vội nhìn ra bên ngoài, rồi vẫy
Kiều Vũ Phân: "Nhanh, mau đi ra mở cửa chính đi."
"Thế nào? Chẳng lẽ Hành Chi trở lại?"
Kiều Vũ Phân vừa nói, hai người trong phòng khách đều ngẩng đầu lên nhìn.
"So với cậu ấy còn ly kỳ hơn." Thấy ông cụ cau mày, bà Thành liền cười nói.”Là dì của cậu ấy, Tiểu Đường đến rồi."
Sắc mặt của ông cụ đình trệ trong nháy mắt, vội đứng lên đi ra ngoài, ngay
cả gậy còn quên cầm theo. Ôn Hành Lễ đưa tay lên dìu ông, lúc hai người
đi tới cửa liền nhìn thấy Từ Mạc Tu đỡ Lý Tiểu Đường bước lên bậc thang
bằng đá.
Không biết Từ Mạc Tu nói cái gì, Lý Tiểu Đường lại vừa
cười vừa trách ông. Bọn họ lập tức nghiêng đầu, nhìn thấy Ôn Khác đang
đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là sửng sốt.
Ước chừng một phút sau, Từ Mạc Tu cười nhạt nói: "Tiểu Đường, chúng ta cũng đã hơn hai mươi năm không bước vào đây, họ sẽ không để cho chúng ta
đứng đây như vậy chứ?"
Lời tuy nói cho Lý Tiểu Đường nghe, nhưng
Ôn Khác lại kịp phản ứng trước. Nhẹ nhàng bỏ tay Ôn Hành Lễ ra, chống
gậy từ từ đi vào trong sân viện, nhìn thấy Lý Tiểu Đường cũng đang chống gậy, ông nhìn chăm chú một lát, mới hỏi: "Bà...Sao bà lại đột nhiên tới đây?"
Vừa hỏi xong, ông liền nghĩ ra nguyên nhân rồi.
Sợ rằng đây chính là chuyện tốt của con trai của ông gây ra! Ông cụ tức giận nghiến chặt răng lại.
Nhìn nét mặt kia, Lý Tiểu Đường cũng biết ông đã hiểu được. Bà vịn vào tay
Mạc Tu , đứng thẳng người lên: "Ừhm, đã tới rồi. Tối hôm qua trong nhà
có hai vị khách ghé thăm, tôi và Mạc Tu đã dành chỗ kia bọn họ, nên muốn tới đây một chút."
Bà không để lại mặt mũi cho Ôn Khác, mặt mo
ông cụ này cũng không có chỗ để chôn rồi, gõ gõ gậy xuống đất, xoay mặt
khiển trách: "Cái tên hỗn đãn này!"
Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu đưa mắt nhìn nhau, cười nhạt.
Bà, chính là viện binh mà Ôn Hành Chi nhờ tới cứu, cũng là lá bài chủ chốt cuối cùng.
Lúc Lý Tiểu Đường bước vào nhà cũ của nhà họ Ôn, thì ở thị trấn A ở phương Nam mặt trời mới vừa ló dạng.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào khắp nơi ở trong nhà, lướt qua gương mặt của Ôn
Viễn, chắc là ngủ quá sâu nên đôi mày cô chỉ khẽ nhíu lại.
Một
giấc này, cô cảm thấy thật quá dài. Cũng mơ thấy nhiều chuyện, thấy được cha mẹ chưa gặp mặt bao giờ, mặc dù bọn họ chỉ đưa lưng về phía cô,
nhưng Ôn Viễn vẫn xác định đó là bọn họ. Lại mơ thấy Ôn Hành Chi, ngửi
được mùi hương quen thuộc vướng vít ở chung quanh, khiến giấc mơ càng
thêm chân thật.
Không lâu sau, Ôn Viễn từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra
nhìn lên trần nhà, cảm thấy rất sợ . Cảnh trong mơ lập tức sẽ tan biến
làm cho cô hơi mất mát.
Dần dần thoát khỏi giấc mơ, trong quá
trình trở về với thực tế, Ôn Viễn lại cảm thấy có cái gì không đúng. Cô
đảo mắt nhìn ra xung quanh, rồi sau đó từ trên giường ngồi dậy!
Đây là đâu?
Ôn Viễn ngắm nhìn bốn phía một lần nữa, không khỏi dấy lên cảm giác quen
thuộc, nhưng thủy chung không nghĩ ra đây rốt cuộc là chỗ nào. Cúi đầu
nhìn quần áo trên người, vẫn là bộ quần áo ngủ cô vẫn mặc. Túm lấy vạt
áo, cảm giác sợ hãi dần dần len lỏi vào tim.
Gay go rồi, chẳng lẽ thừa dịp cô ngủ đưa cô đi?
Ôn Viễn sợ hãi xoa xoa mặt, kéo theo cả chăn bông đi đến bên cửa, hơi chần chừ mở cửa phòng ra. Ngoài cửa chính là một cầu thang, xa hơn nữa chính là phòng khách, Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn cảnh vật xung quanh, rốt
cuộc đã nhớ ra đây là đâu rồi !
Đây là nhà của dì Đường! Bọn họ
thừa dịp cô ngủ mà đưa cô đến nhà của dì Đường! Sự phát hiện này khiến
cho Ôn Viễn vô cùng kinh ngạc, không thể nào như vậy được, dì Đường
không phải đứng về phe của cô sao?
Cô đưa tay vịn vào cầu thang
từ từ đi xuống lầu, đứng ở trên bậc thang, nhìn vào phòng khách không
có một bóng người, hai chân không nhịn được mà phát run. Rốt cuộc cũng
nghe được tiếng bước chân từ phòng bếp truyền đến, Ôn Viễn chợt quay
người lại, khi nhìn thấy người kia liền muốn ngất xỉu.
Là Ôn Hành Chi.
Anh đang bê một chén canh từ trong phòng bếp đi ra, vừa lơ đãng ngẩng đầu,
nhìn thấy Ôn Viễn đi chân trần đứng trên bậc cầu thang, lông mày cao
ngạo của anh ngoài ý muốn nhảy dựng lên.
"Đã tỉnh rồi sao?" Anh
để bát canh xuống, từ từ đi tới gần cô. Ôn Viễn cũng không lên tiếng trả lời mà anh cũng không nghĩ cô sẽ nói:”Còn khó chịu không?"
Ôn
Viễn vẫn ngơ ngẩng nhìn anh, đưa một tay ra phía trước l