
ện?"
"Đúng vậy!" Chu Nghiêu phàn nàn nói: "Cậu mau tới đón tớ, anh bộ đội gác cổng nói không ai dẫn vào thì không cho vào!"
Cúp điện thoại, Ôn Viễn phản ứng một lát, vừa thay áo khoác vừa nói với bà
Thành mình muốn đi ra ngoài. Bà Thành cũng vui mừng không dứt: "Là bạn
học à? Tối nhất định phải mời tới nhà ăn cơm, nhớ chưa?"
Ôn Viễn
tùy tiện đáp một tiếng, đi ra ngoài. Chỗ cách cửa lớn thật xa đã nhìn
thấy Chu Nghiêu đang đi qua đi lại chỗ đó, tiện thể bắt chuyện với anh
lính mới đang canh gác, nhìn thấy cô không ngừng vội vàng vẫy tay về
phía cô.
Ôn Viễn chạy tới, đúng lúc nghe thấy Chu Nghiêu nói với
anh lính mới: "Anh đẹp trai, cùng chụp một tấm ảnh đi, tôi là người ủng
hộ quân nhân, mặc đồng phục tiêu chuẩn!"
Anh lính trẻ đoán chừng
bị cô quấn đã lâu, tuy là đang trực không thể trả lời cô nàng, nhưng mặt đã sớm đỏ ửng. Ôn Viễn hơi bất đắc dĩ tiến lên kéo Chu Nghiêu ra: "Cậu
làm cái gì thế?"
Chu Nghiêu nhìn thấy Ôn Viễn, vui mừng rạo rực ôm cô một cái: "Tớ tới thăm cậu đấy, sao không chào đón?"
Vốn định nói cô thấy sắc quên bạn, Ôn Viễn vẫn không nhịn được cười, lên
tiếng chào hỏi anh lính gác rồi lôi kéo Chu Nghiêu đi: "Sao cậu biết nhà tớ ở chỗ này hả?"
Chu Nghiêu nháy mắt: "Cậu quên tớ là lớp trưởng ư, biết địa chỉ nhà cậu loại chuyện này còn không phải là một bữa ăn sáng!"
Ôn Viễn mặt mày cong cong cười cười: "Đúng vậy lớp trưởng, ngài đại giá
quang lâm tôi thật là vinh vạnh, tiểu nhân đây sẽ tận tình làm tốt chủ
nhà, ngài muốn đi chỗ nào, cứ việc chọn!"
Không thể không nói,
Chu Nghiêu đến đây đã quét sạch sương mù mấy ngày nay trong lòng Ôn
Viễn. Mấy ngày nay thành phố B có một hội nghị diễn đàn kinh tế hạng
trung, Tiểu Triệu bạn trai của Chu Nghiêu đang làm việc ở GP theo lệnh
cùng cấp trên đến thành phố B tham gia, Chu Nghiêu lại nhàn rỗi không
bận chuyện gì nên đi theo.
Hội nghị chỉ mở trong nửa ngày, thời
gian tương đối ngắn, nhưng Chu Nghiêu thì yêu thích đi dạo phố, vì vậy
Ôn Viễn dẫn Chu Nghiêu đi càn quét mấy cửa hàng lớn ở thành phố B, thật
sự đi không nổi nữa mới tìm quán cà phê ngồi xuống tán gẫu.
"Ôn Viễn, cậu nói lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, đưa quà gặp mặt nào thì được?"
Trọng điểm của những lời này Ôn Viễn nghe được hoàn toàn không phải là "quà
gặp mặt" , mà là...mẹ chồng tương lai. Cô kích động bà tám tiến lên
trước: "Sao chứ, cậu sắp gặp ba mẹ Tiểu Triệu?"
Chu Nghiêu người
luôn luôn tùy tiện rốt cuộc cũng xấu hổ thẹn thùng một lần: "Đúng thế,
dù sao tốt nghiệp rồi mà, nên quyết định tới thôi, nếu không thì qua vài năm nữa công việc đi vào nề nếp, tớ ngay cả thời gian sinh con cũng
không có."
"Thật tốt."
Tận đáy lòng Ôn Viễn chúc phúc cho cô bạn.
"Đừng nói tớ nữa, cậu thì sao?" Chu nghiêu cũng lại gần: "Lẽ ra chú ấy cũng từng tuổi này, cũng phải sốt ruột chứ?"
"Cậu kêu ai là chú thế?" Ôn Viễn đỏ mặt trừng cô nàng, chu miệng lầm bầm: “Anh ấy già như thế sao?"
Chu Nghiêu nhịn cười không được: "Được rồi được rồi, vậy thì Ôn tiên sinh.
Tớ có loại trực giác đấy Ôn Viễn, cậu nhất định là người kết hôn sớm
nhất trong ba người chúng ta, tin không?"
Ôn Viễn nhịn không được cười khổ.
Trước mắt đừng nói kết hôn, có thể được chấp nhận hay không cũng là một vấn
đề đấy. Chỉ là chuyện này phức tạp quá mức, vài ba lời nói cũng không rõ ràng được. Chu Nghiêu cũng nhận ra sắc mặt của cô bất thường, đang muốn hỏi nữa, chợt thoáng thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe chạy đến, mắt
chợt sáng lên, vội vàng đẩy đẩy cánh tay Ôn Viễn.
"Ôn Viễn Ôn Viễn, cậu xem đó có phải là xe Ôn tiên sinh lái không?"
Ôn Viễn cũng cả kinh đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái đến bên cạnh khách sạn, nhìn vẻ ngoài chắn chắn là chiếc xe Bentley, nhưng Ôn Viễn không dám xác
nhận, bởi vì tối hôm qua người kia gọi điện thoại vốn không đề cập đến
chuyện hôm nay trở về, cho đến khi cô nhìn thấy bảng số xe, mới ồ một
tiếng đứng lên, đẩy cửa quán cà phê chạy ra ngoài.
Chiếc xe kia
mới dừng hẳn, người giữ cửa bước nhanh ra chào đón mở cửa sau xe. Người
nọ chậm rãi lễ độ nói cám ơn, lúc đang định bước vào khách sạn, dường
như đã nhận ra điều gì, cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Ôn Viễn mới vừa đứng vững, vẫn còn thở hổn hển không ngừng.
Ôn Hành Chi đứng yên tại chỗ chốc lát, bất ngờ nhíu mày, liếc nhìn về phía khách sạn, xoay người đi đến bên cô.
Đã gần đến tối, gió đêm thổi qua lạnh thấu xương, mũi Ôn Viễn đã bị lạnh
cóng đến mức đỏ bừng đỏ rực. Cô vội chạy ra ngoài, để quên áo khoác ở
quán cà phê rồi, cho nên trên người chỉ mặc một chiếc áo len và áo lông
rộng, rất là mỏng manh. Ôn Hành Chi quan sát quần áo trên người cô, phản ứng đầu tiên chính là cau mày.
"Em sao lại... "
Lời nói
khiển trách mới nói được ba chữ, liền bị cô nàng nào đó nhào vào lòng
làm lùi về sau mấy bước. Anh sợ run lên, cúi người bao bọc cô vào trong
áo khoác bành tô, ôm lấy cô.