
Chỉ tiếc rằng, là đồng nghiệp với nhau ba năm, ở cùng cô ta một năm, tôi
lại phát hiện ra Tuyên Nhụy là người dị tính hoàn toàn.
Tôi nói cho Tuyên
Nhụy biết suy nghĩ của tôi, Tuyên Nhụy cười chết ngất: “Thăm dò lão đây làm gì
thế? Cậu có khuynh hướng đồng tính à?”
Một buổi chiều, tôi
tới tòa soạn báo Tin chiều nhận tiền nhuận bút của mấy bài viết, khi vào thấy
Nhất Phong đang chuẩn bị một loạt cuộc phỏng vấn, tôi xem danh sách, thấy có
vài người mình biết, Nhất Phong nói những người được chọn đều là nam thanh nữ
tú trong số những nhân vật xuất sắc ở mọi ngành nghề, anh ta hỏi tôi: “Nhiễm
Địch là bạn cô à? Vừa may tôi và mọi người ở Đài truyền hình cũng không biết cô
ấy lắm, cô giúp chúng tôi giới thiệu cô ấy nhé”.
Tôi vẫn đang cầm
phong bì tiền nhìn anh ta: “Anh phụ trách mảng tin tức xuất hiện, sao lại đi
làm việc tuyển chọn người đẹp?”
Nhất Phong nói:
“Ảnh hưởng của những chàng trai cô gái xinh đẹp rất lớn, chúng ta cũng nên coi
trọng họ, hay nói khác đi, người ta đã mất tiền, ai chẳng muốn sướng bụng,
thích mắt chứ?”
Tôi cười, lấy điện
thoại của tòa soạn gọi cho Nhiễm Địch, cô ấy đang hóa trang, chuẩn bị thu cho
những tiết mục của tuần sau, nghe tôi nói xong, trầm tư một lúc rồi bảo: “Phỏng
vấn gì chứ? Mình chẳng có gì để phỏng vấn cả”.
Nhất Phong cầm lấy
điện thoại nói tía lia không ngớt.
Nhiễm Địch ở đầu
dây bên kia vẫn không nói lời nào, nhưng cuối cùng cô ấy đồng ý. Tôi nghĩ, đó
là giữ phép lịch sự thôi.
Nhiễm Địch luôn giữ
thái độ lạnh lùng xa cách với mọi người, nhưng ít khi cho mọi người ăn “món
canh đóng cửa”[22'>.
Về điểm này, hoàn
toàn không giống với mồm miệng nhanh nhảu của Tuyên Nhụy. Tôi cũng chẳng rõ
mình ưa kiểu anfo hơn.
[22'> Không
tiếp chuyện.
Từ tòa soạn đi ra,
tôi về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thoải mái.
Tuyên Nhụy đi Thủy
Thành dự giao lưu, sau khi về, chúng tôi cùng Thang Ninh đến một cửa hàng ăn
theo kiểu Tây mới mở ở miếu Thành Hoàng ăn bánh bao dưa muối. Các món ăn ở đây
rất vừa miệng Tuyên Nhụy, cô ta ăn liền một lúc ba cái bánh bao bằng nắm đấm
tay. Thang Ninh chăm chú nhìn Tuyên Nhụy ăn hết, bỗng hạ giọng nói khẽ: “Tuyên
Nhụy, anh muốn nấu cho em ăn cả đời này”.
Thực sự lúc đó phía
ngoài cửa sổ đèn hoa sáng ngời, xe cộ đi lại như mắc cửi, bên trong hơi nóng
phả ra, tiếng người nói ầm ĩ, tôi nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt nhìn thấu đáy
ấy của Thang Ninh tình cảm sâu sắc. Tôi cũng thấy Tuyên Nhụy vốn yêu ghét rõ
ràng vẫn đang cầm chén trà, mặt nghệt ra, tuy chỉ có hai ba phút ngắn ngủi,
nhưng tôi tin câu nói đó chắc hẳn đã đánh trúng Tuyên Nhụy.
Con người ta vất vả
cả ngày, khi nghỉ ngơi chỉ cần bữa cơm canh đơn giản cho ấm bụng.
Một ngôi sao điện
ảnh đã từng nói với tôi, đây là cuộc sống mà cô ấy mong muốn nhất khi rời xa
trường quay.
Thời gian sau đó,
Tuyên Nhụy và Thang Ninh đều không ai nói lời nào.
Khi Thang Ninh về
nhà, Tuyên Nhụy để cho anh ta lái xe đi. Ra khỏi hàng ăn, mưa nhỏ lây rây trên
bầu trời điểm những vì sao, Tuyên Nhụy tháo giầy ra, một tay cầm giầy, một tay
cầm điếu thuốc, đứng ở góc phố đợi đèn xanh đèn đỏ.
Tôi biết cô ta đang
trong kỳ kinh nguyệt, bảo cô ta đi giầy vào cho khỏi lạnh chân, Tuyên Nhụy như
không nghe thấy, cứ thế bước sang con phố tiếp theo. Sau đó, cô ta ngồi lên dải
ngăn cách ở đường cao tốc để đi giầy, rồi ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú.
Tôi đợi cô ta sẽ
nói với tôi những lời nhận xét quen thuộc tổng kết chuyện ngày hôm nay, nhưng
đột nhiên cô ta lại toét miệng cười: “Mình muốn ăn kẹo bông”.
Trong hai phút cuối
trước khi nhà Lạc Phúc đóng cửa, tôi và Tuyên Nhụy mới tìm được kẹo bông.
Tuyên Nhụy ngồi
trên xe buýt miệng há to ăn cái “vừa ngon vừa đẹp”, cô ta cười tít mắt nghe
tiết mục của mình đang phát trên đài, tâm trạng rất tốt, nhưng tôi cảm thấy kể
cả trong lúc cô ta đang vui như thế này, có chút gì đó như vẫn còn ẩn giấu.
Về đến nhà cô ta
vẫn còn đang ăn, tôi hỏi: “Tuyên Nhụy, cậu vẫn còn có thể ăn được đấy à? Cậu ăn
nhiều hơn Thang Ninh rồi đấy”.
Tuyên Nhụy vẫn cười
tít mắt, ăn xong kẹo bông lại ăn đến thịt bò khô, ăn xong quả trám, rồi ăn đến
quả trần bì, nói: “Quách Doanh, tớ đói”.
Khi đi ngủ đã hơn
hai giờ sáng, Tuyên Nhụy đứng từ trên sân thượng nhìn xuống, miệng nhai kèo kẹo
miếng khoai, không ngừng than đói, tôi đành nấu cho cô ta thêm ít thức ăn.
Vừa ngủ chưa được
một tiếng, Tuyên Nhụy đột nhiên lay tôi tỉnh hỏi: “Quách Doanh, cậu đã yêu ai
chưa?”
Tôi nghĩ đến Thạch
Duệ, trả lời thành thật: “Rồi, và hiện nay vẫn còn yêu”.
Tuyên Nhụy không
hỏi người ấy là ai, trong giọng nói của cô ta có vẻ hoang mang: “Cảm giác yêu
nó thế nào?”
Tôi trả lời: “Rất
ngọt ngào, khi nhớ lại thì không thấy hối tiếc, cũng không lưu luyến, nhưng
cũng rất trân trọng”.
Tuyên Nhụy hỏi: “Có
thấy đau lòng không?”
Khi Thạch Duệ ra
đi, tôi đã khóc suốt, rất nhiều đêm sau đó cũng thấy đau khổ chẳng thiết sống
nữa, nhưng tôi lại nói: “Không”. Tôi cảm thấy mình không nói dối, vì nỗi đau
khổ chính là gia vị của tình yêu, tôi như bị tê liệt trong nỗi đau ấy, rồi sau
đó lại