
ược.
Ngày hôm đó là ngày
hai mươi tám tháng sáu năm hai nghìn linh tư.
Nhiễm Địch đính hôn
được một năm hai tháng.
Tôi và Thạch Duệ
chia tay được một năm hai tháng bẩy ngày.
Sau khi Tuyên Nhụy
làm chương trình trò chuyện không liên quan mấy đến tin tức mang tính thời sự,
thì cô ta không cần thiết phải tham gia vào hội nghị chuyên đề nghiên cứu dành
cho những phóng viên, biên tập viên. Nhưng hôm nay một chuyên gia từ Thủy Thành
được hội nghị mời đến giảng bài đã có ấn tượng thực sự sâu sắc đối với bản thảo
của Tuyên Nhụy, còn hỏi Tứ Bình về Tuyên Nhụy, lúc đó Tuyên Nhụy mới miễn cưỡng
cầm quyển sổ đi vào phòng hội nghị với tôi.
Tuyên Nhụy ngồi ủ
rũ cuộn tròn trên chiếc salon để ở cuối phòng hội nghị, Khả Tuệ ngồi ngủ gật
cạnh cô ta, còn Tứ Bình trông sắc mặt cũng chẳng tươi tắn gì hơn.
Khi hội nghị kết
thúc, Tuyên Nhụy lại đi ra. Lúc ăn trưa, cô ta cầm cái khay lắc la lắc lư rồi
rũ người ngồi thụp xuống, vừa nhắm mắt ăn vừa nói: “Quách Doanh, lão đây hết
sức rồi, hôm qua đã rượu lại thêm cà phê, hết cốc này tới cốc khác, chiều nay
mà lão đây không trốn được thì chết đi cho rồi”.
Cũng phải nói số cô
ta hôm nay xui xẻo, những lời cô ta vừa nói đều bị giám đốc Lâm đi qua nghe
thấy, giám đốc Lâm vỗ vỗ vào đầu cô ta, nói nửa đùa nửa thật: “Tuyên Nhụy,
chiều này cô không đi tôi sẽ phạt cô”.
Tuyên Nhụy vốn tính
nóng nảy, nhưng rất kính trọng những người có thực tài, cô ta không sợ cái chức
vụ giám đốc đài này, nhưng rất khâm phục khả năng chuyên môn của anh ta, nên
lúc đấy chỉ cắn đũa nói: “Lãnh đạo yên tâm, em chỉ bị thương nhẹ, quyết không
rời hỏa tuyến”.
Các chuyên gia sẽ
về Thủy Thành ngay trong ngày, buổi hội thảo chiều nay sẽ bắt đầu sau khi ăn
trưa xong, ý định tranh thủ giờ nghỉ trưa để chợp mắt một lúc của Tuyên Nhụy đã
tan theo mây khói, cô ta đành ngồi gà gật lúc tỉnh lúc không.
Công bằng mà nói,
vị chuyên gia này là người có kinh nghiệm thực tiễn, không giống với những
chuyên gia chỉ viết suông hoặc chỉ nói suông. Ông nói chuyện rất hấp dẫn, rất
rõ ràng rành mạch, có luận cứ vững chắc, trừ Tuyên Nhụy và Khả Tuệ đang gà gật,
còn lại chúng tôi nghe đều thích mê.
Điện thoại của ông
reo đúng lúc ông đang say sưa giảng, bị ngắt ngang, ông chau mày nhìn số, nhưng
lập tức vui vẻ trở lại, nghe điện thoại và nói: “Mình đang ở tầng tám phòng hội
nghị của Đài phát thanh, cậu đến đây nhanh lên, mình thấy đoạn này cậu nói hay
hơn mình”.
Cuộc điện thoại có
tác dụng như liều thuốc kích thích, chúng tôi thì cho là còn một chuyên gia
khác cũng từ Thủy Thành tới, cơ hội được học tập trên nhiều phương diện thật là
hiếm có.
Tuyên Nhụy mơ mơ
màng màng nói: “Chẳng lẽ cái ông lỗ mũi hứng trời này cũng có lúc khiêm tốn”.
Giọng cô ta nói khá
to, nên vị chuyên gia nghe thấy, nhưng ông không cho đó là nói láo, trái lại
cười toe toét nói: “Tuyên Nhụy, lão già như tôi đúng là rất coi trọng lời nói
thực, tôi rất coi trọng cô, nhưng trước mặt cô, tôi không thể khiêm tốn được,
vì chỉ khi tôi không đủ khả năng, đầu óc trống rỗng, thì tôi mới khiêm tốn. Cô
căn cứ vào tình hình hiện nay, để khiến tôi khiêm tốn thì ít nhất cũng phải vài
năm”.
Tuyên Nhụy tỉnh hơn
một chút, cười nói: “Ông Trần, ông rất đáng mến, thẳng thắn, tôi rất thích”.
Nếu là người khác
nói câu này sẽ không có được âm vị như thế, hay là nếu người khác sẽ không dám
nói như thế trong hoàn cảnh này, nhưng Tuyên Nhụy nói ra nghe rất trung thưc.
Vị chuyên gia càng bước vào trạng thái thăng hoa, quả thật những câu chữ được
xâu chuỗi với nhau nghe hay tuyệt.
Một lúc sau, cửa
phòng hội nghị có hai tiếng gõ nhẹ, vị chuyên gia hấp tấp vội vàng tiến ra mở
cô ửa.
Ngay cả Tuyên Nhụy
cũng đã tỉnh hẳn ngủ, mở to mắt xem người đến là ai.
Người này tất cả
chúng tôi có mặt ở đó đều biết.
Đó là Tôn Hạo.
Vị chuyên gia nắm
một cánh tay Tôn Hạo, mặt ông hồng lên, trông giống như mẹ chồng gặp được người
con dâu đáng tin cậy. Ông nói: “Chúng ta đều biết rồi chứ? Đây là Tôn Hạo, Tôn
Hạo của tờ báo Tin chiều, và sau đây, vấn đề giải quyết những tài liệu thực tế
có tín thời sự này sẽ do ông Tôn Hạo giảng”.
Tôn Hạo cũng không
có động tác từ chối, cũng chẳng có vẻ gì lo lắng cả, mà cũng chẳng buồn nhìn
xuống dưới, bắt đầu giảng luôn. Còn vị giáo sư kia chắp tay sau lưng đứng bên
cạnh tủm tỉm nghe giảng, vừa nghe vừa gật gật đầu.
Tuyên Nhụy nhìn Tôn
Hạo đăm đăm, ánh mắt rất soi mói, nhưng Tôn Hạo vẫn giảng bài thao thao bất
tuyệt, lý lẽ có vẻ rất chặt chẽ. Đều là những người làm tin tức, có hay không
có, có bao nhiêu, thì không thể trí trá được. Ánh mắt của Tuyên Nhụy dịu đi đôi
chút, sau đó tiếp tục ngủ gật.
Tôi nhìn Tôn Hạo
đứng đó giảng bài, bỗng cảm thấy người đàn ông này thực sự rất đặc biệt, giọng
nói của anh ta rất điềm đạm, nhưng nội dung bài giảng lại rất đặc sắc, tâm tư tình
cảm của chúng tôi được anh ta khơi gợi nhưng bản thân anh ta lại có vẻ chẳng để
ý đến.
Anh ta không kéo
dài lê thê, giảng xong quay sang gật đầu với vị chuyên gia, sau đó ngồi ở bên
cạnh, xem chừng có điều muốn nói với ông