80s toys - Atari. I still have
Yêu Còn Khó Hơn Chết

Yêu Còn Khó Hơn Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322845

Bình chọn: 8.5.00/10/284 lượt.

về ngay lập tức.

Anh đậu xe ở công viên gần khu nhà, anh lên xe lúc nhìn vào gương chiếu hậu chuẩn bị quay xe để đi tìm lại thêm một vòng nữa, thì thấy một bóng

dáng đang thu mình lại ngồi trên thang trượt.

Anh phanh xe lại, mở cửa chạy ra, đúng là cô rồi! Cô đang ngồi bệt, đầu cúi xuống đặt trên đầu gối.

Mã Tuấn thở dài nhẹ nhõm, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “Em đi đâu vậy, có biết mọi người đều đang tìm em không. Bố mẹ em đều đang rất lo

lắng!”

Cô ngẫng đầu nhìn anh , nói: “Là anh ư, sao lại còn chưa về nhà!” Nói xong lại vô lực cúi xuống, cô cảm thấy bản thân bây giờ thật mệt mỏi.

Mã Tuấn kéo cô đứng dậy, nói: “Đừng ngồi ở đây , về nhà thôi.”

Cô gỡ tay anh ra, lắc đầu: “Để tôi ngồi thêm một lát nữa, tôi không có sức đi.” Anh do dự ngồi xuống bên cạnh cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô

nhìn thấy khắp mặt anh đều là mồ hôi, cô hỏi “Anh tìm tôi nãy giờ à?’

Anh gật đầu: “Anh lo lắng em gặp chuyện không may, đã trễ thế này,em lại

uống rượu sao có thể bỏ đi mà không nói tiếng nào như thế cơ chứ?”

Cô cụng trán vào đầu gối, nói: ” xin lỗi, xin lỗi…” Đầu cô thật sự rất

đau, nói cô say nhưng ý thức của cô lại rất tỉnh táo, nói cô không có

say nhưng sao cô lại không thể kiềm chế được bản thân làm ra một chuyện

xấu hổ đến thế chứ.

Anh nói: “Em không sao là tốt rồi.”

Cô kéo tóc ra đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời , một màu tối đen,

ngay cả một ánh sao sáng cũng không có, cô thở dài, nói: “Mã Tuấn, anh

đừng thích tôi, thích một người mà trái tim người ta không đặt trên mình là một việc rất đau khổ. Lúc đầu anh cho là kiên trì cô gắng thì có thể sẽ thay đổi được suy nghĩ của người ấy, nhưng anh chỉ có thể một lần

rồi lại một lần chịu đựng đau khổ mà thôi. Đến lúc ấy anh sẽ rất hối

hận, anh biết không, nếu tôi miễn cưỡng đến bên anh, rồi cuối cùng anh

cũng sẽ không hài lòng, sẽ trách tôi vô tâm, sẽ trách tôi coi thường

tình cảm của anh, sẽ trách tôi làm tổn thương anh, cho nên anh thích

người khác đi.”

Mã Tuấn cười khổ: “Đây không phải là chuyện nói thích người khác là có thể thích được, còn nữa là mình cam tâm tình nguyện thích người ta, cũng

không ai ép buộc, vì sao phải oán hận chứ .” Những lời nói vừa rồi của cô làm anh mơ hồ đoán được nguyên nhân tâm tình hôm nay của cô rối loạn.

Từ Y Khả nói: “Anh không hiểu, cái này không phải là lý trí có thể kiềm

chế được .” Lúc trước tuy rằng Trần Mặc Dương có ép buộc cô, nhưng nghĩ

lại thật ra cô cũng không hoàn toàn cự tuyệt, là cô biết thời biết thế,

che giấu khát vọng được chọn vào con đường này. Cô hy vọng trong ván bài này mình sẽ được may mắn. Ngay từ lúc đầu cô cũng đã tự nói với bản

thân đủ loại hậu quả, nhưng là đến giây phút cuối cùng bị thua, trong

lòng cô bây giờ không hề oán hận gì sao? Nếu lý trí có thể khống chế

được trái tim mình, thì trên thế giới này sẽ không có nhiều đôi nam nữ

si tình đến như vậy.

Mã Tuấn nói: “Anh biết, cho nên lý trí của anh cũng không kiềm chế được

anh thích em , Y Khả, cái gì em cũng không cần làm cả, cũng không cần

phải cảm thấy có gánh nặng, chỉ cần để anh đối xử tốt với em là được,

trả giá đối với anh mà nói cũng là một niềm vui.”

Cô cảm thấy bất lực, không còn sức để thuyết phục anh ta, cũng không còn sức để thuyết phục bản thân mình.

Mã Tuấn nói: “Đi thôi, anh đưa em về, bố mẹ em cả đêm đều tìm em.”

Cô vịn vào tay anh đứng lên.

Anh thấy cô chân trần, hỏi: “Giày của em đâu?”

Cô nói: “Không biết.”

Giày thủy tinh đang ở chỗ của hoàng tử, nhưng có lẽ hoàng tử ấy sẽ mãi mãi

không bao giờ đến tìm cô nữa, bởi vì anh ta không phải là hoàng tử của

cô, và cũng sẽ không bao giờ là hoàng tử của cô! Tỉnh lại trong giấc mơ

đẹp không phải vì tiếng chuông điểm lúc mười hai giờ, mà vì khuôn mặt

lạnh lùng tàn nhẫn của hoàng tử.

Mã Tuấn nói: “Chân em đau không? Để anh cõng em.”

Cô nói: “Để em tự đi.” Dù đau cô cũng muốn tự mình đi.

Ông Từ và Y Trạch cũng vừa mới về nhà, nhìn thấy cô đã bình an trở về, cuối cùng cũng thở nhẹ ra.

Bà Từ vừa rồi lo lắng chờ trở nên tức giận, đánh một cái vào lưng cô,

mắng: “Con muốn chết hả, con nhóc chết tiệt kia, con đừng có về nữa, còn quay lại làm gì, buổi tối uống rượu còn dám ra ngoài đường lang thang,

con xảy ra chuyện gì, còn muốn để ta sống nữa hay không…”

Từ Y Khả tủi thân chảy nước mắt: “Mẹ, đau…”

Ông Từ đau lòng, nói với bà Từ: “Được rồi, nó đã mấy tuổi rồi mà còn đánh

con nó nữa, không phải là uống nhiều rượu tại đám cưới sao, về trễ cũng

không phải là nó muốn thế …” Ông xoa đầu con gái: “Y Khả ngoan, đi vào

ngủ đi.”

Bà Từ vẫn chưa hết tức giận: “Nó lớn rồi mà có đầu óc sao. Đều là tại ông

làm hư nó cả! Đã hai mươi tuổi rồi mà chẳng làm được việc gì nên hồn !”

Bà chẳng lẽ không đau lòng cho con gái mình sao, đánh con lòng bà cũng

đau, nhưng bà thật giận quá .

Từ Y Khả vùi vào lòng bố, khóc nghẹn thút thít .

Từ Y Trạch kéo mẹ lại: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, để chị đi ngủ trước đi.” Ở đây không phải đang có người ngoài sao!

Mã Tuấn cũng khuyên nhủ: “Cô à, cô đừng giận , không có việc gì là tốt rồi.”

Bà Từ bây giờ mới nhớ đến còn có Mã T