
ống hết
ly này qua ly khác, anh rất khó chịu. Vừa rồi tuy rằng cô luôn phản
kháng, anh đều chỉ là vì trừng phạt cô, nhưng không thể phủ nhận bản
thân anh cảm thấy rất khoái cảm . Nhưng vừa đi ra cửa, anh đột nhiên cảm thấy khó chịu , không biết có vấn đề gì cứ đứng ngồi không yên.
Giang Văn Thao nói: “Sao trông cậu tâm trạng không thoải mái thế.” Anh ta đẩy một cô gái bên cạnh, nói: “Đi qua giúp Trần tổng dập tắt lửa.”
Đó là một cô gái vừa đến, tuy rằng đã trang điểm, nhưng vẫn rất ngây ngô.
Cô vẫn an phận ngồi ở đó, bị Giang Văn Thao đẩy như vậy, vẻ mặt lo lằng
không biết làm sao bây giờ.
Giang Văn Thao nói: “Dương Tử, bộ dáng hung thần ác quỷ của cậu làm người ta sợ tới mức mặt cũng chả còn chút máu.”
Trần Mặc Dương vốn chính là ở uống rượu để giải sầu, nghe vậy ngẩng đầu, quả thật chân tay cô gái kia luống cuống.
Trần Mặc Dương nhìn cô: “Lại đây!”
Cô gái kia sợ nuốt nước miếng, đi qua ngồi xuống bên cạnh anh ta, tay anh
ta nâng cằm cô lên, phát hiện mặt mày cô có vài phần giống Từ Y Khả, anh ta tâm trạng vốn không tốt giận dữ đứng dậy, nói: “Cô bình thường cũng
dùng bộ dạng khóc tang này để tiếp khách hả!”
Phụ nữ ở đây không phải là hấp dẫn thì là quyến rũ, được huấn luyện bài bản, cô dám đưa cái bộ mặt phiền não kia ra!
Anh ta đẩy cô gái kia lên sô pha, phun ra một chữ, ra lệnh nói: “Thoát!”
Cô gái trên sô pha kia lạnh run, cô đã sớm nghe nói qua Trần Mặc Dương tàn nhẫn, mẹ Tang người mang cô đến đây cũng đã nói cho cô. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy cởi sạch hết cô làm không được.
Khuôn mặt thanh tú quyến rũ của Y Khả hiện chồng lên khuôn mặt trước mắt, anh như sắp nổ tung , nói: “Cô nghĩ rằng cô vào thánh nữ viện đấy hả? Bộ
dạng này phục tôi! Đã đi bán thân còn bày đặt tự tôn?” Một chữ, làm!
Chết tiệt, thật giống người phụ nữ kia, đều là không biết tốt xấu gì cả.
Máu dồn lên não, anh kéo đầu cô: “Thoát hay không!” Thấy cô lắc đầu, hai
tay hung hăng tát xuống, khuôn mặt cô gái kia liền bị biến dạng, khóe
miệng chảy chút máu. Anh ra tay hơi nặng, xem người phía trước như Từ Y
Khả đánh đập lên, cho hả giận nói: “Con mẹ nó, nuôi cô để cô phản tôi
hả! ăn gan hùm mật báo rồi hả!”
Hai cô gái còn lại nhìn mặt nhau, Giang Văn Thao chịu không được nữa, đi
qua kéo anh ta: “Được rồi, Dương Tử, đừng nghiêm trọng quá, sẽ lớn
chuyện!”
Cô gái kia thê thảm lùi về phía sau sô pha, Giang Văn Thao nhìn nhưng lại
cảm thấy đáng thương, nếu không vì câu nói đùa của mình lúc nãy, cũng
không đến mức…
Mẹ Tang liền lên, nói: “Trần tổng, thật xin lỗi, tôi dẫn cô ấy xuống.”
Trần Mặc Dương nói: “Lần sau đừng để cho tôi thấy một hai người không nghe
lời như vậy nữa, ngay cả cô tôi cũng không nể, đã đến đây, đừng giả vờ
trinh triết với thánh nữ!”
Mẹ Tang bị dọa mặt trắng bệch, liên tục gật đầu, mang cô gái bị thương kia ra ngoài.
Trần Mặc Dương vung tay lên, nói với mấy cô gái còn lại: “Toàn bộ cút xuống đi!”
Giang Văn Thao cụng vào ly rượu Trần Mặc Dương, nói: “Có vẻ như không phải
nổi giận tầm thường, bình thường cũng không thấy cậu đánh phụ nữ, sao
lại đến nổi ra tay như thế!”
Trần Mặc Dương buồn không hé răng, uống một ngụm, nói: “Uống rượu đi uống rượu, nói nhiều như vậy cũng vô nghĩa.”
Giang Văn Thao nhún nhún vai, không nghĩ đến nữa, nói: “Tên Chính Hàn kia
không nói một tiếng đã chạy ra nước ngoài , cậu thì ở đây dở dở ương
ương thất thường, bây giờ thật sự là quá nhàm chán .”
Trần Mặc Dương nói: “thế cậu không tạm bợ qua ngày à.”
Đúng vậy, càng ngày càng nhàm chán , anh vừa cảm thấy có một chút ý nghĩa
của cuộc sống, Từ Y Khả , người phụ nữ kia như con bướm thiêu thân không để anh yên ổn.
Ở trong phòng hai người đàn ông uống hết mấy bình rượu, cũng chả có gì khác biệt lắm .
Trần Mặc Dương đứng lên, lau mặt, nói: “Tớ đi đây.”
Giang Văn Thao nói: “Gấp cái gì, uống thêm ít nữa.”
Trần Mặc Dương lắc đầu: “Không được, phải về.”
” Về? có con nhóc nào đang đợi cậu ư!”
Bọn họ đều là qua đêm nay sẽ không biết phụ nữ nào trên giường vào đêm mai, còn nói chuyện về nhà?
Mở cửa ra, Trần Mặc Dương không đi vào ngay. Căn phòng tối tăm, yên lặng không một tiếng động.
Anh đứng ngay cửa, mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, nhờ vào ánh sáng của ánh trăng nhìn quanh một vòng, một trận kịch liệt trên sàn nhà lúc
chiều bây giờ đã trống trơn .
Anh cũng không bật đèn, theo ánh trăng rọi đi lên lầu, phòng ngủ, phòng
tắm, ban công, tất cả đều mở ra, anh thậm chí không rõ bản thân đang tìm cái gì, chờ mong cái gì.
Tất cả đều không có, tất cả mọi nơi đều không có bóng dáng cô.
Lúc anh bừng tỉnh lại mới cảm thấy hành động của mình buồn cười biết bao,
anh đang phát điên cái gì đây, trong lòng thế nhưng vẫn còn một ý nghĩ
buồn cười ấy tồn tại, nghĩ rằng cô vẫn còn ở đây.
Anh nghĩ hôm nay mình uống nhiều quá rồi, say quá rồi .
Giang Văn Thao hỏi, ai đang đợi anh? Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt cô, bộ
dạng cô nằm quặp trên sàn nhà, biết rõ cô ấy không muốn ở lại chỗ này ,
nhưng vì sao đã say đến choáng váng vẫn phải một mực về nhà? Anh rốt cục đang làm cái gì đây?
Trong bóng đêm, Tr