Vứt Đi Nương Nương

Vứt Đi Nương Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325502

Bình chọn: 7.5.00/10/550 lượt.

chỉ là một cử động

nhỏ nhất của nàng đều bị người ta chú ý.

Xa xa trong đám người hỗn tạp, một nữ tử đi ra trên

tay cầm một món đồ gì đó, liếc mắt lại nhìn thấy Mục Tiểu Văn liền tỏ ra hoảng

sợ bối rối cúi đầu xuống và nhanh chóng lẩn tránh đi.

Mục Tiểu Văn mãi mê vân vê cái mũi, Khinh Phong cũng

đã chú ý tới người kia, nhìn thấy nữ tử kia không biết vì cái gì rời đi vội

vàng, xoay người lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Mục Tiểu Văn nói:

- Mục đệ, ngươi là khách quen ở nơi này sao?

- Không có. Đây là lần đầu tiên ta đến đây.

- Thật sao? Vậy thì không có việc gì rồi.

Mục Tiểu Văn còn đang khó hiểu thì Khinh Phong đã mỉm

cười theo lão bảo đi đến một gian phòng. Hai người ngồi xuống, Mục Tiểu Văn

hưng phấn đánh giá bốn phía.

Dực nhi từ khi nghe Mục Tiểu Văn muốn vào kỹ viện cho

đến lúc đặt chân vào nơi này luôn miệng niệm cái gì đó không ngừng.

Lúc này Dực nhi nhịn không được mà quyết tâm đứng lên

xoay đi, cứ ra khỏi đây đã rồi tính tới chuyện cứu tiểu thư ra mới được.

- Dực nhi, ngồi xuống! – Mục Tiểu Văn mạnh mẽ lôi kéo

Dực nhi bên người ngồi xuống, trong lòng biết nàng lại muốn nói “Vu lý không

hợp”..

Khẽ đưa tay lên che miệng, Mục Tiểu Văn nói nhỏ vào

tai Dực nhi: “Khinh Phong kia lai lịch không rõ, chính ta không thể để cho hắn

nhìn ra được mánh khóe, trước hết ngươi phải chấp nhận một chút đi.”

Thấy Khinh Phong tự tiếu phi tiếu mà nhìn bên này, nàng

làm mặt bình thản, cười ha hả:

- Dực nhi. Ở đây nhiều mỹ nữ như vậy ngươi hãy hảo hảo

hưởng thụ đi. Còn trẻ mà không phong lưu thực uổng a.

Khinh Phong ý bảo thanh y kia ngồi xuống cùng nhưng

thanh y một bộ hạo nhiên chính khí, quật cường từ chối:

- Công tử! Không được!

Khinh Phong mỉm cười không muốn miễn cưỡng y. Bên này

lão bảo đã gọi rất nhiều cô nương lại đây, phân phó họ hầu hạ cẩn thận.

Khắp kinh thành đều có quan, vào đây tìm hoan không

thiếu người, nói không chừng là một vị nào đó lai lịch rất cao sang.

Tuy bây giờ họ không có để lộ thân phận nhưng vạn nhất

không thị hầu chu đáo mà có chuyện không hay xảy ra, dù có là chuyện nhỏ thì

hậu quả khó lường.

Lão bản gọi các cô nương tới, làm mặt tươi cười hề hề

mà giới thiệu từng nàng một.

Mục Tiểu Văn hứng thú nhìn một lượt khắp các mỹ nữ

đương cười đứng trước mặt, nàng chỉ cảm thấy người nào so với mình cũng xinh

đẹp hơn nhiều.

Mục Tiểu Văn làm bộ thưởng thức đánh giá các cô từ

trên xuống dưới lại còn không ngừng gật gật đầu.

Các cô nương dù là nữ tử phong trần nhưng bị một tiểu sinh anh tuấn như vậy nhìn chằm chằm

cũng không đoán được y là có ý tứ gì, một bên cười cười, một bên không tự chủ

được mà mặt đỏ bừng lên cúi thấp đầu né tránh ánh mắt.

- Mục đệ hình như cũng có hứng thú. Toàn bộ đều bao

hết bồi ngươi, thế nào? – Khinh Phong lên tiếng đề nghị.

- Không cần, không cần. Ta vốn chỉ là xem một chút. Vị

nào cũng rất đẹp cho nên ta nhịn không được mà muốn nhìn vài lần. – Mục Tiểu

Văn vội vàng khoát tay từ chối.

- Vậy vị công tử đây, ngài ưng người nào? – lão bản ân

cần hỏi.

- Ách… Hay là Khinh huynh, huynh nói đi. Huynh thích

người nào thì lấy người đó, ta không sao cả. – Mục Tiểu Văn lúng túng đáp, các

cô nương bị xem không khác gì những món ăn, hình như không có ai đáng được tôn

trọng rồi.

Vả lại, nghĩ tới cảnh có một cô nương bồi bên cạnh thì

tâm đã hồi hộp muốn chết.

Nàng vốn là nữ lại cùng một cô nương khanh khanh ta

ta, còn có thể coi như chuyện thân mật chốn khuê phòng thì… ra thể thống gì

nữa.

Nhưng Khinh Phong cùng một cô nương, khó tránh sẽ có

những cảnh kia, chẳng hạn như hôn… Nếu chuyện xảy ra, lúc đó phải làm cái gì

chứ?

Nhâ cùng Dực nhi xem người ta thượng diễn xuân cung đồ

ư? Khụ khụ.. hình như chính mình quá mức xúc động rồi.

Cái gì cũng chưa có nghĩ tới vậy mà chạy tới kỹ viện

chơi. Vậy thì không cần phải cấp bách, đã vào thì không thể về ngay được, có

thêm thời gian mà du lịch thăm thú vậy.

- Ta vừa rồi có thấy một cô nương tay mang vòng ngọc, tựa hồ có chút sự tình, đem nàng kêu lên,

thế nào?

- Công tử ngài nói đùa. Nhà ta cô nương nào mà chẳng

đeo ngọc hoàn trên tay, vốn ai cũng thích đẹp, có mang một ngọc hoàn thì cũng

là chuyện thường. Ngài nói thế bảo ma ma ta biết tìm ở đâu, tìm thế nào?

- Oh! – Khinh Phong mặt không biến sắc, chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói

tiếp. – Nếu ta nói cho người biết, vòng

ngọc trên tay cô nương kia có khắc

một chữ, ngươi sẽ không nói cho ta là mỗi người ở đây đều cóvòng ngọc có khắc chữ chứ?

-

Này… – nhất thời sắc mặt lão bản xám lại như

tro tàn, bồi cười nói. – Công tử, ngài có thể đổi một người khác chứ? – ma ma

nói vốn là hướng về phía Khinh Phong nhưng hai tròng mắt không trụ mà liếc về

phía Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn chớp chớp mi nhìn lại ma ma,đứng hình một

lúc sau mới phản ứng lại, đối tượng khiến lão bản bị khủng hoảng chính là mình

ư? Chẳng lẽ nàng lớn lên trông rất đáng sợ sao?

- Lão bản không cần lo lắng, Khinh huynh ta muốn gặp

cô nương kia chỉ là muốn thưởng thức tài nghệ mà thôi, sẽ không làm gì đối nàng

vô lễ. Hơn nữa Khinh huynh ta tuấn mỹ


Old school Easter eggs.