
mà không hề để ý tới một vài đôi mắt bên
cạnh. Bụng đã no căng không thể ăn thêm được nữa, nhưng nhìn thấy đồ ăn để
trước mặt kia, nhịn không được liền muốn bỏ vào miệng “thưởng thức”.
Vừa rồi nàng chú tâm ăn uống mà không để ý tới những
người khác, lúc này nàng mới chú ý tới bên cạnh, thực khách vội quay mặt đi làm
như đang nói chuyện phiếm, thấy vậy nàng thầm nghĩ trong đầu “Bọn họ không ăn
mà thích ngồi nói chuyện sao?”
Khinh Phong kiến thức bất phàm nhưng khi trò chuyện
với Mục Tiểu Văn lại luôn phải bất ngờ. Vị Mục công tử này tuy lời nói có điều
khó hiểu hình như chỉ là tiện miệng nói ra song lại là độc câu tuệ nhãn làm cho
ngươi ta lấy làm lạ.
Có lúc tỏ ra thông tuệ đối đáp sắc sảo, có lúc lại làm
vẻ ngây thơ không biết gì, thực khiến người ta không biết nên khóc hay cười
nữa. Nhìn hắn ăn no muốn chết rồi mà vẫn cố chấp bỏ thức ăn vào miệng, này hoàn
toàn là bộ dáng của một tiểu nhi , Khinh
Phong ngạc nhiên, khóe miệng câu dẫn một tia cười ấm áp.
- Khinh Phong công tử, ta có thể đổi lại cách xưng hô
với ngươi không? – Mục Tiểu Văn ngừng tay đột nhiên hỏi. – Bốn chữ thì dài quá,
muốn gọi cũng phiền toái lắm.
- Hảo hảo! Không biết Mục công tử muốn xưng hô thế
nào? – Khinh Phong bật cười thành tiếng.
Gọi Khinh Phong huynh đi, ba chữ, hay là vẫn dài? Gọi
đại ca thì nghe như là người giang hồ ấy. Phong huynh? Phong ca? Mục Tiểu Văn
cau mày khó nghĩ.
- Gọi Khinh huynh, thế nào? – suy nghĩ một lúc, nàng
quyết định.
- Được được! –
Khinh Phong nghe mà thấy cách xưng hô này có chút kỳ lạ song vẫn cười đáp. –
Vậy ta đây gọi Mục công tử là Mục đệ, thế nào?
- Được! – Mục Tiểu
Văn làm mặt tươi cười sảng khoái, trong lòng thì hồi hộp không thôi.
Người lạ mới chỉ có gặp qua mà hắn đã xưng huynh gọi
đệ, không có tìm hiểu thân phận xem người ta là người thế nào, hắn có ngốc
không?
Đừng nói là ta không phải người ở thời đại này, hắn
cũng không hay biết thân phận ta vốn là thiên kim của tể tướng, là phi tử của
nhị hoàng tử, nhân tiện, ngay cả ta là nay nữ chưa chắc hắn đã biết.
Thứ nhất, dù sao ai cũng không biết ta là ai. Thứ hai,
hy vọng hắn chỉ là một người bình thường, có như vậy thì ta có là thiên kim
tiểu thư của tể tướng hay là vợ của nhị hoàng tử cũng không có quan hệ.
Về phần ta là nữ nhi , nếu có thể dấu được tới lúc nào
hay lúc đó, giả nam trang thuận lợi hơn rất nhiều. Chỉ là, mong rằng đến lúc
biết được chân tướng, hắn đừng có tức giận.
Nói gì thì nói, quan trọng là nàng đã có huynh đệ rồi.
Ha ha ha ha! Mặc dù không có cắt máu uống rượu ăn thề,
không có kết bái đại lễ trước thiên địa, hơn nữa đối phương có khả năng đối
phương chỉ xem nhẹ đây là một cách xưng hô.. nhưng cảm giác gọi một người là
huynh đệ thực rất vui và mới mẻ.
Nếu như ở Thượng Hải, và nếu Mục Tiểu Văn là một nam
tử vậy thì nhất định không sớm thì muộn nàng cũng sẽ biến thành một tên côn đồ
hung hăng, suốt ngày chỉ biết khao khát kết bè kết phái quá..
- Không huynh, nếu chúng ta hữu duyên tương ngộ vậy
thì có thể tới kỹ viện chúc mừng được không? – Mục Tiểu Văn thản nhiên đề nghị,
nàng đã xém chết một lần thì còn sợ cái gì nữa. Đã sớm có ý định dạo chơi ở kỹ
viện, nhân tiện được xuyên qua thế này phải biết chớp thời cơ, nhất định phải
đi một lần cho biết nơi đó thế nào.
Cho dù là nam nhân, cho dù đó là điều bình thường
nhưng giữa bao nhiêu người thế này, nàng có thể nói tránh đi một chút là được
rồi.. thế mà, Mục Tiểu Văn lại oang oang nói thẳng toạc ra, vẻ mặt lại bình
thản như không.. thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười a. Dực nhi ở một bên
đã muốn bỏng mặt, nhăn nhở nhìn nàng không biết phải nói cái gì để mà cứu vớt
nữa..
- Ha ha.. Không biết Mục đệ thường lui tới nơi nào? –
Khinh Phong mỉm cười hỏi.
- Túy oanh các, Đắc Tiên
viện đều là những nơi rất có tiếng.
– mỗi ngày nàng đều được nghe Dực nhi lẩm bẩm nên tự nhiên nhớ được chút chút.
- Được! Vậy chúng
ta tới Đắc Tiên viện.
Đắc Tiên viện và Túy
Oanh các là hai kỹ viện nổi danh hẳn là có điểm hơn nhất đặc biệt gì đó.
Đó là kết luận của Mục Tiểu Văn từ một chuỗi thông tin
nàng thu được từ những lần nghe ngóng nói chuyện và bây giờ lại được tận mắt
quan sát tỷ mỉ. Oanh ca yến vũ náo nhiệt.
Thấy Mục Tiểu Văn cùng Khinh Phong khí độ bất phàm
bước vào, có mấy nàng ân cần đón họ đi vào.
Mục Tiểu Văn thấy Khinh Phong tiêu sái đi vào rất có
tư thái phong nhã, nàng đi sau hắn học theo chút chút.
Khinh Phong tuy bước đi nhẹ nhàng như gió nhưng thực
chất mỗi bước đều sải dài và nhanh, Mục Tiểu Văn mới chỉ theo được hai bước đã
bị bỏ lại đành phải nghiêm túc mà đuổi theo.
Bất quá nàng đi lại có dáng của một nữ tử bình thường, giật mình lui lại sau hai bước rồi đi
tới trước, cố gắng làm cho bước đi của mình thật uy thật nhanh.
“Bịch!”, đụng trúng một cái lưng thật rộng, Mục Tiểu
Văn bắn lại phía sau thiếu chút nữa là té nhoài trên mặt đất, may mắn là Khinh
Phong phản ứng nhanh đem nàng đỡ lấy.
- Đa tạ! – Mục Tiểu Văn cúi đầu không có để ý tới xung
quanh xoa xoa cái mũi.
Mặc dù có rất nhiều người nhưng dù