
gia phu nhân
đây? – thấy Mục Tiểu Văn không hề có ý thay đổi quyết định, Dực nhi lại thử
thăm dò nói. – Tiểu thư, chúng ta về thôi. Nếu không hồi phủ để gọi người đến
giúp, lỡ có cái gì nguy hiểm thì làm sao có thể bảo vệ người?
Ài, Dực nhi này! Khinh Phong chọn trốn đi chứ không
muốn đánh, khẳng định làuốn bại lộ lai lịch.
Nếu gọi người lại đây đánh nhau một trận thì chắc chắn
là ngăn chặn được bọn chúng rồi, nhưng sự tình sẽ bị nháo lên rồi vài thứ liên
quan cũng bị kéo theo, lúc đó không phải là gây thêm rắc rối cho Khinh huynh
hay sao?
- Dực nhi đừng sợ, đây chính là dưới chân hoàng thành,
nếu có nguy hiểm thì đến lúc đó chúng ta nói ra thân phận thật cũng không muộn
mà.
Mục Tiểu Văn đứng chốc chốc thấy nóng ruột bèn quay
lại gian phòng khi nãy ngồi xuống nhấp nhấp vài ngụm trà.
Lão bản kia chắc là tới sao Hỏa để đón mỹ nữ rồi, chậm
chạp mãi không thấy quay lại. Bất quá, Mục Tiểu Văn không có tâm tư để nhìn mỹ
nữ, vốn là muốn vào đây chơi đùa tìm hiểu một chút ai ngờ lại biến thành tình
huống cứu người giang hồ. Không biết là thấy lo lắng nhiều hơn hay là thấy hưng
phấn nhiều hơn nữa?
Khinh Phong, thân phận của hắn có phải rất trọng yếu
không? Hình như xuyên qua chung quy đều sẽ bị cuốn vào những âm mưu, không biết
chính nàng có phải cũng đi vào cái loại này không?
- Công tử! – một người nhẹ gõ trên mặt bàn khiến Mục
Tiểu Văn sực tỉnh nhớ tới nhiệm vụ của chính mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lên,
trong nháy mắt bị cường đại khí của hắc y nhân trước mặt ép đến.
Mặc dù vậy dung mạo của hắc y nhân này khiến cho Mục
Tiểu Văn kinh diễm mà nhìn. Trong đầu nàng lóe lên một tia, phải đổi cái định
luật “xuyên qua nhất định gặp mỹ nam” thành “xuyên qua gặp nam đều là mỹ nam”
mới đúng.
Nhưng lập tức, ánh mắt của hắc y mỹ nam này làm cho
Mục Tiểu Văn quên đi cái dự kiến vĩ đại của mình, từ tâm liền cảm thấy một trận
lạnh run. Nếu như có cặp nhiệt độ cho hắc y nhân này, nhất định là.. dưới 0 độ.
Chân run run muốn chạy trốn lắm rồi nhưng hai chân cứ
cứng ngắc lại dưới gầm bàn, hình như, chúng
có duyên với cái bàn này lưu luyến không thể đi được…
Kéo cái bàn sang một bên, hắc y mỹ nam ngồi xuống đối
diện với Mục Tiểu Văn, không hề có lời to tiếng lớn nhưng cảm giác áp bách rất
mạnh, tựa hồ chỉ cần vô tình hô hấp lấy phải một ngụm khí kia sẽ lập tức đông
cứng người mà chết. Mục Tiu Văn hạ mắt xuống, cảm thấy ánh mắt lạnh làm cho
người ta phát sợ kia đang nhìn chằm chằm minh giống như muốn đâm thủng cả tâm
tư của nàng vậy. Chỉ một cử động nhỏ cũng không đám ngo ngoe, tim bắt đầu nhảy
kịch liệt, ngay cả thở cũng không đám thở mạnh.
Hai ngón tay duỗi ra chế trụ cằm đem mặt Mục Tiểu Văn
giơ lên. Động tác rậtMục Tiểu Văn thong thả ngẩng đầu lên nghĩ muốn trốn tránh
nhưng cuối cũng lại đụng ngay đôi mắt kia. Con ngươi đen nhẹ nhàng mà giễu cợt
cười một tiếng, hắn buôngMục Tiểu Văn ra, miễn cưỡng mà lấy tay trụ cằm,nói:
-Lá gan nhỏ như vậy mà dám thay người khác động thủ?
Cái gì mà động thủ? Có thể sống rời khỏi nơi này thì
Mục Tiểu Văn đã thấy may mắn lắm rồi. Không ngờ trên đời này lại có loại người
chưa cần nói gì mà chỉ với ánh mắt thôi cũng đủ để làm cho người ta hồn phi
phách tán. Mục Tiểu Văn khổ thay lại thuộc cái dạng người nhát gan, đụng phải
kiểu người cường đại, không cần nghiệm hình thì đã sớm giơ cờ trắng đầu hàng.
-Hắn cho ngươi một chức vị tốt sao? - hắc y nhân nhìn
người đối diện không hề có chút quan tâm, thuận miệng hỏi.
-Không có, hắn là bẳng hữu của ta. - thầm mắng chính
mình không tiền đồ lại vô dụng, nàng cúi đầu, lời nói chỉ là tự nhiên bật thốt
ra mà thôi.
-Ồ? - nghe được câu trả lời của Mục Tiểu Văn, hắc y
nhân tựa hồ rất kinh ngạc. - Thật nghĩ không ra, một người gọi là bằng hữu mà tùy
tiện để cho ngươi vì hắn thập tử nhất sinh, e là hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi,
không hề nghĩ ngươi là bằng hữu.
-Là ta tự nguyện.
Thân thể đối điện kia thoáng cái cứng ngắc lại, Mục
Tiểu Văn không cần ngẩng đầu nhìn cũng cảm nhận được lửa giận từ bên kia áp
tới. Hồi lâu, khí ép dần buông lỏng, người đối diện vẫn ngồi đó, không nói nửa
chữ.
Nhất thời, gian phòng trở nên tĩnh như tờ. Hắc y nhân
mang theo không nhiều người, chỉ có hai người một tả một hữu đứng bất động sau
lưng hắn. Nhưng không hiểu sao Mục Tiểu Văn vẫn cảm thẩy có một lực lượng bức
người nào đó khiến cho nàng hít thở không thông được.
Mục Tiểu Văn vẫn ngồi im lặng.
Hắc y nhân đột nhiên cuời rộ lên, cuời đến êm ái nhưng
lại bao hàm vô tận trào phúng cùng âm lãnh, hơi lạnh như từ đâu nhẹ nhẹ vây
quanh Mục Tiểu Văn làm cho nàng phát lạnh người.
Mặc dù vừa rồi chỉ kịp liếc nhìn hắn một cái rất nhanh
nhưng Mục Tiểu Văn biết chắc hắc y nhân này rõ ràng tuấn mỹ, nếu không nhìn vào
hai tròng mắt hắn thì đảm bảo khuôn mặt thanh tú như được chạm khắc rõ từng
đường nét kia, khóe miệng cong lên một độ cung mị diễm kia.. sẽ làm cho người
ta nghĩ hắn như một Vương tử tà ác đầu độc lòng người. Một khi nhìn vào đôi mắt
kia giống như bị rơi vào một hắc động không đáy rét lạnh, lúc này hồi tưởng