
vẻ mặt biến hóa của hắn.
Tình cảnh này giống hệt đang tán tỉnh rồi. Thanh y nam
tử đi theo Khinh Phong giống như bị hù dọa, mặt nghệt ra gắt gao nhìn, còn Dực
nhi thì làm vẻ lo lắng.
Mục Tiểu Văn một kích thành công liền chiếm thượng
phong, tiếp tục hăng hái mà nhìn chằm chằm Khinh Phong. Khinh Phong tiếp tục
giả lạnh nhạt, thanh y tùy tùng kia cũng trầm mặc không nói, Dực nhi muốn nói
lại thôi. Nhất thời không khí trở nên quái dị.
- Khách quan, đây là trà của ngài. – thấy tiểu nhị
bưng trà lên làm cho Khinh Phong thở phào nhẹ nhõm.
- Mục công tử, mời dùng trà!
- Ồ! – Mục Tiểu Văn bị chén trà hấp dẫn. Đây là lần
đầu tiên nàng được uống trà trong một trà lâu cổ đại, thật sự là lần đầu tiên
đó.
Ngồi trên lầu hai, nàng hướng nhìn ra xa ngoài cửa sổ,
hít một hơi thật sâu, miệng mỉm cười rồi dùng tay phải cầm lấy chén trà, thổi
đi một lớp lá trà vụn lượn lờ trên mặt chén, thưởng thức một chút nước gợn,
cuối cùng, uống một hơi cạn sạch.
Sai rồi!
Nước trà vừa mới vào miệng, Mục Tiểu Văn nhân tiện
thoáng phun hết ra. Thanh y tùy tùng tay mắt lanh lẹ ma cúi người tránh nhưng
rất không may bị bắn nước lên mặt. Y mặt không đổi sắc, cung kính nói tới:
- Công tử! Ta đi đổi lại quần áo. – rồi y cứng ngắc
xoay người rời đi. Mục Tiểu Văn cảm giác được trong ánh mắt của y không hề có
lấy một tia hảo cảm, nàng lại gây xích mích rồi a..
- Xin lỗi, Khinh Phong công tử, thật sự ta không phải
cố ý. Xin lỗi, thực xin lỗi. – thấy lại tinh thần, Mục Tiểu Văn vội vàng xin
lỗi.
- Không sao. Nhưng thật ra Mục công tử rất thú vị.
Không biết tại sao Mục công tử lại đem chén trà mà uống một hơi cạn sạch như vậy?
– Khinh Phong mỉm cười không hề có lấy một tia lạnh nhạt, thanh âm sang sảng và
ranh mãnh.
- Vừa rồi cái chén này cầm lên không hề nóng, sao ta
biết được là nước trà lại nóng như vậy, cũng không có thấy bốc khói lên. Hơn
nữa sao các ngươi lại dùng cái chén nhỏ thế này mà uống trà, cũng không phải
dùng để uống rượu được. Đều là do chủ quán, cố lộng huyền hư. – Mục Tiểu Văn
rất không nhân đạo, thẹn quá hóa giận, đổ lỗi lên người chủ quán. Xa xa, chủ
quán đang đang chăm chỉ tính toán liền cảm giác có một ánh mắt không vừa ý dõi
tới, bất giác đánh cái rùng mình.
- Mục công tử chưa từng uống trà ư? – Khinh Phong ngạc
nhiên hỏi.
- Ừ! Bình thường cũng có uống chút đồ uống hoặc là
nước suối. – về phần trà thì đ được thay thế bằng cà phê rồi.
- Đồ uống chính là những thứ nước dùng để giải khát
còn nước suối chính là nước nằm trong các tầng địa chất đặc biệt có chứa chất
khoáng, nó đúng nghĩa là nước thiên nhiên. – thấy Khinh Phong lộ ra vẻ khó
hiểu, Mục Tiểu Văn liền giải thích.
- Mục công tử quả nhiên rất đáng yêu. Đồ uống cũng
không xem như là tục vật, cử chỉ lại ân cần đôn hậu, thật sự là làm cho người
ta khó có thể nhìn thấu. – Khinh Phong thư thái nhận xét.
Đôn hậu ân cần? Ta có phải là đại gấu mèo đâu.
Chủ quán vừa mang lên một thứ rượu gọi là Trúc Diệp
Thanh, nghe nói rượu này có vị ngọt đã làm cho nhiều người say mèm tới phát
nghiện nó luôn, hơn nữa sắc rượu có chút xanh biếc cho nên mới lấy tên là Trúc
Diệp Thanh.
Mục Tiểu Văn cẩn thận liếm một chút rượu liền cảm thấy
đầu lưỡi cay xè, nàng lè lưỡi trợn mắt, ngọt gì chứ? Dực nhi bị hành động bất
nhã của tiểu thư nhà mình dọa tới cuống quít cả người, Mục Tiểu Văn giả bộ như
không thấy. Bây giờ nàng đang giả nam trang thì không có ai biết nàng là ai cả.
Ngược lại, Khinh Phong cảm thấy thú vị mà nói:
- Xem ra Mục công tử không thường uống rượu.
Mục Tiểu Văn không có ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng
rồi tiếp tục “chiến đấu” với chén Trúc Diệp Thanh kia.
Thanh y tùy tùng đã quay về, thấy thái độ Mục Tiểu Văn
tán mạn không có cung kính, trên mặt y có chút phẫn muộn.
Y đương định lên tiếng giáo huấn thì vẻ mặt Khinh
Phong trầm xuống, thanh y tùy tùng bất đắc dĩ mà nuốt những lời muốn nói vào
trong.
Một lúc sau tiểu nhị lại mang lên điểm tâm trông thực
ngon mắt làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn.
Một bên tiểu nhị đứng giới thiệu, nào hồng đậu xào,
nào tảo bùn tô, nào bánh bao… o.
Mục Tiểu Văn trông nhỏ con vậy mà ăn uống khá nhiều
làm cho Khinh Phong đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Dực nhi vừa sợ lại vừa giận, sợ là sợ nàng ăn nhanh
quá bị nghẹn còn giận là giận nàng không hề có bộ dáng nhu mì nhã nhặn của một
tiểu thư khuê các chút nào.
Thực khách bên cạnh cũng tò mò hướng bên này mà liếc
mắt một cái. Công tử này rõ ràng quần áo quang tiên, khí chất bất phàm sao lại
nhìn như chưa bao giờ được ăn nhiều như thế?
Khinh Phong cười đạm, ánh mắt có tia sủng nịnh mà nhìn
hắn. Hắn cứ chăm chú ăn, tựa hồ món ăn bình thường cũng biến thành món ngon vật
lạ vậy, tâm tình thật tốt đẹp. Bất giác trong lòng y dâng lên một loại nhu tình
yêu thương.
Mục Tiểu Văn ăn với tốc độ kinh người, không mất nhiều
thời gian, đồ ăn trên bàn đã bị bốc hơi. Khinh Phong phất tay ra hiệu, tiểu nhị
lại bưng lên không ít món ăn nữa.
- Trời ạ, ăn không vô nữa rồi. – Mục Tiểu Văn cực kỳ
bất nhã xoa xoa bụng thành thật nói