
àn Lâm viện kia viết một bài văn, hôm nay liên lụy Thái Phó
Tần Viễn, Tứ hoàng tử nhúng tay vào chuyện này, hoàng thượng lệnh cho cha giám
sát án này. . . . . ." Dạ Thiên vuốt chòm râu, thích thú lại nghĩ đến một
chuyện, nhìn Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc một lát, nói: "Tứ hoàng tử
chính là con trai trưởng của Vân Hoàng hậu, hôm nay đã nhược quán (*), hoàng
hậu muốn tuyển phi, trong triều tất cả khuê nữ đến tuổi cập kê các nhà quan
viên tứ phẩm trở lên chọn đưa vào tuyển phi. . . . . ."
[(*)
Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán'>
Vừa
mới nói xong, Phong Hồi Tuyết liền nhíu mày một cái!
Dạ
Nguyệt Sắc nhăn mày, Nguyệt Lưu Ảnh cũng muốn tuyển phi, không phải có sẵn một
con Hồ Ly Tinh, nếu hai người bọn họ kết hôn, nàng muốn đưa một bộ câu đối, vế
trên: hồ ly phối nhân yêu, vế dưới: kháp hảo thấu thành song, hoành phi: Thiên
tác chi (*)
(*)Vế
trên:Hồ ly phối nhân yêu (Ở đây có nghĩa là gay), vế dưới : vừa vặn hợp thành
đôi, hoành phi:Trời tác hợp.
"Sắc
Sắc?" Dạ Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng Dạ Nguyệt Sắc, phiền toái đều tới
cửa, nàng vui vẻ cái gì?
"Sao
vậy ạ?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Dạ Thiên mặt cười cười nói. Dạ Thiên nhíu nhíu
mày, nàng không phải là không thích Nguyệt Lưu Ảnh đến thế sao, sau đó có chút
hoảng sợ nhìn Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, con con con. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc hướng về phía cha nàng đang trợn trắng hai mắt, khinh thường nói:
"Cha đừng nghĩ loạn!"
Dạ
Thiên khẽ yên lòng, bằng tâm mà nói, hắn không muốn để Dạ Nguyệt Sắc gả cho Tứ
hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, dù sao con trai trưởng của hoàng hậu, về sau trong hậu
cung, lục đục đấu đá. Không bằng gả cho một người cách xa triều đình phẩm chất
tốt một chút là được rồi, Dạ Thiên nhìn Phong Hồi Tuyết gật đầu một cái, nói
với Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, thời gian không sớm, trở về phòng nghỉ ngơi
sớm đi!"
Dạ
Nguyệt Sắc ngáp một cái, một ngày hôm nay đi chơi quả nhiên mệt chết rồi, nàng
chậm rãi đi về phòng của mình, bộ dáng ngủ gật, chẳng cần quan tâm chờ nàng là
cái gì, dù trời sập xuống cũng có một người chống đỡ
Ngày
thứ hai. Dạ Nguyệt Sắc ngủ gật bị Đỗ Quyên từ trên giường kéo dậy, rời giường
Dạ Nguyệt Sắc tức giận không nhỏ hướng về phía Đỗ Quyên quát: "Quấy rầy
bản tiểu thư ngủ tất cả đều cút ngay cho ta!"
Đỗ Quyên
mặt không đổi tiếp tục kéo Dạ Nguyệt Sắc dậy, vừa lo lắng nói: "Tiểu thư
mau rời giường, trong cung thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cho
người ta tới truyền chỉ mời người vào cung, tổng quản công công vẫn còn chờ ở
đại sảnh !"
"Thái
hậu, hoàng hậu đều là lang ngoại(bà sói, ý chị ấy bảo
hai người đó tâm địa như lang sói). . . . . ." Dạ
Nguyệt Sắc mơ hồ nói thầm hai tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Tiểu
thư, nhỏ giọng một chút, không thể nói lung tung!" Đỗ Quyên che miệng Dạ
Nguyệt Sắc, thấy Dạ Nguyệt Sắc một bộ dáng lại muốn ngủ, cũng không từ chối, vì
vậy để Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục giấc ngủ của nàng, Đỗ Quyên tự nhiên giúp Dạ
Nguyệt Sắc rửa mặt thay quần áo, cũng may Dạ Nguyệt Sắc coi như phối hợp.
Đỗ
Quyên dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ nhắm mắt lại ngủ, đi
tới phía trước sảnh.
"Ôi
chao, Dạ tiểu thư đã tới, thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương chờ
lâu rồi!" Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe được một
chuỗi âm thanh the thé tức giận kỳ quái, nhưng bên trong giọng nói lại
không giấu nổi vui sướng, nàng thế nào lại nghe có cảm giác muốn nghĩ tới tú
bà!
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt âm nhu cười đến giống
như đóa hoa, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà liền lập tức
tỉnh táo, nhất thời một chút buồn ngủ cũng không còn.
"Nếu
Dạ tiểu thư chuẩn bị thỏa đáng, cùng chúng ta vào cung đi!" công công vẩy
phất trần trong tay nói với Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn công công kia, nhìn lại bốn vị mẫu thân của nàng, cũng
đang hướng về phía nàng gật đầu một cái, Nhị nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói:
"Sắc Sắc, đến buổi tối để cho cha con đưa con về nhà!"
"Ai
da, thái hậu nương nương ngày đó ở Cẩm Nguyệt Vương phủ đã gặp Dạ tiểu thư, cảm
thấy rất hợp ý, nên lệnh cho chúng ta đón Dạ tiểu thư vào cung giải buồn. . . .
. ." công công cất giọng the thé nói: "Thái hậu. Hoàng hậu nương
nương cũng chờ đã lâu, Dạ tiểu thư, xin mời!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn công công cười đến vẻ mặt chẳng khác một đóa hoa, giọng nói
khách khí không giống như sẽ có phiền toái gì, lúc này quốc gia có hoàng quyền
là cao nhất, nàng bất đắc dĩ đi theo công công tiến cung.
Theo
sau công công kia vào cung, Dạ Nguyệt Sắc tò mò quan sát tất cả trong cung,
quỳnh lâu ngọc vũ, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng (*). Mỗi
một kiến trúc đều tinh xảo vô cùng, tinh tế đến từng cây hoa gốc cỏ, không
trách được nhiều người đấu đá đến vỡ đầu cũng muốn vào cung như vậy.
[(*)
Quỳnh lâu ngọc vũ:Thường chỉ những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo..
Đấu
củng : một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngan