Polaroid
Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328233

Bình chọn: 7.00/10/823 lượt.

t không thể tin, tựa như muốn xác nhận hỏi: "Huynh nói đem bản thân mình

tặng cho ta?"

"Ừ!"

Nhưng mà không phải làm quà tặng! Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói một tiếng, chiếc

cằm với đường cong duyên dáng đặt lên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, thân thể khom xuống

tựa vào trên người của Dạ Nguyệt Sắc. Trong mắt nụ cười hơi cứng lại, từ từ đưa

tay vòng lên thắt lưng của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt chốc lát lại tràn ra nụ

cười vui vẻ ấm áp, giống như vẻ mặt mới vừa rồi đều là ảo giác.

"Nhưng

mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng lại thừa nhận sức nặng của

Nguyệt Vô Thương, quà tặng lớn như vậy có phải hơi quý giá hay không?

"Nàng

không muốn?" Nguyệt Vô Thương giọng điệu giống như một oán phụ,

"Không muốn cũng không được rồi, hôm đó chúng ta cũng đã bái cao đường

rồi, hôm nay tết Trung Nguyên, nếu nàng muốn nghĩ lại, mẹ ta đoán chừng sẽ tìm

đến nàng nói chuyện một chút . . . . . ."

Nguyệt

Vô Thương cười khổ, cảnh tượng lãng mạn như vậy cũng chỉ có nữ nhân này có thể

thần kinh không ổn định như thế xin xẹo cùng hắn, thật không có biện pháp, chỉ có thể tìm thời gian thích hợp đe dọa!

Dạ

Nguyệt Sắc mới nhớ tới hôm đó Nguyệt Vô Thương mang theo nàng đến gặp mẹ hắn,

nàng còn không hề có khí chất cùng hắn dâng hương. Nhưng mà, Dạ Nguyệt Sắc nghi

ngờ nhíu nhíu mày, đây là Nguyệt Nguyệt thổ lộ hay là cầu hôn với nàng?

Dạ

Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, nhìn đôi mắt sáng như đuốc của hắn, cuối

cùng đánh bạo nói: "Huynh lại muốn thổ lộ cầu hôn với ta như vậy! Lại

không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, không có quỳ xuống, không có sính

lễ, không có thành ý!"

Nguyệt

Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc trách móc một trận, hoa tươi? Nhẫn kim cương? Quỳ

xuống? Nguyệt Vô Thương Đạo hạnh cực cao hiển nhiên chẳng qua chỉ trong nháy

mắt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ý tứ chính là

chỗ này đều có, nàng nên đáp ứng.

"Nhìn

cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng tìm được cảm giác nông nô nổi dậy, bị

Nguyệt Vô Thương nhìn muốn thẹn thùng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hướng tới

Nguyệt Vô Thương quát.

Nguyệt

Vô Thương ngoắc ngoắc khóe môi, tỏ ra nghe lời nói rằng: "Chưa từng nhìn

qua mỹ nữ Sắc Sắc như vậy!"

Nguyệt

Vô Thương đưa tay chạm nhẹ lên môi Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay tết Trung Nguyên,

trong cung theo thường lệ cho triệu hắn vào cung, Nguyệt Vô Thương mím môi,

Thái hậu muốn chọn phi cho hắn và Nguyệt Lưu Ảnh! Hắn trước giả bộ bệnh rồi

xuất cung. . . . . . Khóe mắt liếc qua đèn hoa đăng trôi trên nước đã bị tắt

không ít, đèn chuẩn bị nhiều ngày như vậy, không khí lãng mạn như vậy, đều bị

nữ nhân trước mắt không biết lãng mạn là vật gì toàn bộ phá hư, chỉ có thể dùng

phương pháp khác rồi !

Dạ

Nguyệt Sắc mặt đỏ hồng đáng ngờ, ngay sau đó miệng cọp gan thỏ ưỡn thẵng

thắt lưng, khen nàng cũng không cần, sính lễ cầu hôn nhất định phải có, hơn nữa

nhất thiết phải phong phú, nếu thiếu một mao tiền(*) cũng

không được! (đơn vị nhỏ nhất trong tiền

trung quốc, đủ thấy chị ki bo cỡ nào rùi)


Nguyệt

Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc lộ ra vẻ mặt tham tiền đáng yêu, cưng chiều cười

cười, không phải có hắn thì cái gì cũng có sao? Nàng sao vẫn không hiểu?

Dạ

Nguyệt Sắc hơi mơ màng nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương, dưới ánh

đèn hoa trên sông chiếu rọi càng thêm đoạt nhân tâm phách, trái tim bất giác

nhanh thêm hai nhịp. Dạ Nguyệt Sắc có chút ngượng ngùng, dáng dấp hắn so với nữ

nhân còn có phần xinh đẹp hơn, người như vậy nhất định trêu hoa ghẹo nguyệt vô

số.

Hơn

nữa, nàng hôm nay mới mười tám tuổi mà thôi, tuổi thanh xuân thật tốt, mới vậy

đã tiến vào phần mộ hôn nhân sao? Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, không được

không được!

"Nguyệt

Nguyệt, chúng ta muốn đi đâu?" Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc nhìn

đèn hoa trên song dần dần lụi tắt, bè trúc đã cách xa đám người, lúc này yên

tĩnh có thể nghe được tiếng ve kêu khe khẽ .

"Hôm

nay ánh trăng (*) thật

đẹp, ngắm trăng. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc

nói, Dạ Nguyệt Sắc mặt đỏ hồng , kỳ quái nhìn Nguyệt Vô Thương, hôm nay hắn sao

vậy?

[(*)

Ánh trăng = Nguyệt Sắc'>


Ánh

trăng in bóng trên sông, một phiến lá trúc, thoáng vẻ yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt.

Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc sóng vai ngồi trên bè trúc, ai cũng không

lên tiếng, cứ an tĩnh dựa vào như vậy.

Dạ

Nguyệt Sắc tự nhiên không nhàn hạ thoải mái như Nguyệt Vô Thương , dựa vào

Nguyệt Vô Thương rất an tâm ngủ thiếp đi.

Nguyệt

Vô Thương nhìn nữ nhân ngã vào trong lòng mình, cưng chiều cười cười, mang theo

Dạ Nguyệt Sắc lên xe ngựa gần bờ.

. . .

. . .

Xe

ngựa chở theo Dạ Nguyệt Sắc trong ánh trăng mờ mịt dừng ở tướng phủ, Dạ Nguyệt

Sắc vừa xuống xe ngựa, cũng cảm giác một trận gió ập tới, sau đó lập tức bị

mang cách xe mấy trượng. Sau đó bóng người màu xanh nhạt chớp lên, Dạ Nguyệt

Sắc chỉ cảm thấy người nọ toàn thân tàn bạo bộc phát, cả tiếng xe ngựa cũng

theo vậy mà mà nứt vỡ.

Nguyệt

Vô Thương vẻ mặt không đổi ngồi trên xe ngựa, con mắt thâm trầm tức giận nhìn

Phong Hồi Tuyết.

Ph