
trở lại linh tộc, phù hộ
cho linh tộc chúng ta." Nói đến chuyện thánh vật cùng thánh nữ, thần sắc
của thiếu nữ liền trở nên cung kính và sùng bái, "Vốn tưởng là con của tộc
trưởng, công tử Mặc Ly. Nhưng không biết tại sao hắn lại không thể mở cửa của
Thánh điện được. Cho nên các trưởng lão rất là lo lắng. Hôm nay thánh nữ đem
thánh vật quay về đây. Mọi chuyện tất cả đều sẽ tốt."
Mặc
Ly?! Nguyệt Lưu Ảnh vừa nghe đến cái tên này, trong mắt liền hiện lên một tia
sát ý. Không nghĩ tới lại oan gia ngõ hẹp, gặp được hắn ta ở nơi này.
"Bất
quá, thần nữ cuối cùng vẫn phải gả cho hoàng thượng." Thiếu nữ còn chưa
kịp nói hết, đột nhiên liền dừng lại, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh lo lắng nói,
"Ngươi không thể chạy loạn khắp nơi được. Nếu để cho tộc trưởng phát hiện
có người ngoài ở đây, ta nhất định sẽ bị phạt."
Nguyệt
Lưu Ảnh gật đầu một cái, đôi mắt kín bưng, thâm sâu như biển rộng.
Lúc
này Dạ Nguyệt Sắc bị Mặc Ly dẫn đi khắp Núi tuyết, nơi khó có thể xác định
phương hướng này chính là thánh địa trong truyền thuyết sao? Dạ Nguyệt Sắc có
chút hối hận. Chẳng qua nhìn đến cha và Nguyệt Vô Thương đang ở bên cạnh, đành
mím mím môi không lên tiếng.
Lúc
nhìn thấy mấy người đang đứng đón ở đàng xa, có một mỹ phụ nhân dáng dấp cực kỳ
xinh đẹp cùng một nam tử trung niên anh tuấn. Phía sau là bốn vị lão gia râu
bạc. Phía sau nữa là một đám tộc nhân thuần phác.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn thấy cảnh này, cứ cảm thấy đây chẳng phải là đang nghênh đón
Tổng thống sao? Dạ Nguyệt Sắc đứng thẳng lưng lên, cái bụng to lớn đẩy về phía
trước, rất là khí thế!
Nguyệt
Vô Thương ở một bên đỡ Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt cưng chìu. Bụng nàng đang mang hai
bảo bối, khiến bụng có vẻ lớn hơn bình thường. Nguyệt Vô Thương nhìn dáng vẻ
ưỡn bụng thẳng người của Dạ Nguyệt Sắc, thấy có chút kinh hồn tán đảm.
Dạ
Thiên đứng xa xa nhìn sắc đẹp không hề suy giảm của người xưa, thần sắc mênh
mông. Trong lòng không có áy náy cùng kích
động, ngược lại lại có cảm giác nhìn thấy cố nhân từ biệt mấy năm.
Đoàn
người dần dần đến gần. Phụ nhân dẫn đầu đoàn người kia, vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt
Sắc, vành mắt liền phiếm hồng, thân hình không ngừng run rẩy, bước chân liền có
lúc chập choạng. Trung niên nam tử ở bên cạnh thần sắc ôn như đỡ lấy cánh tay
của phụ nhân, hai người từ từ đi đến. Thần sắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc cũng là ôn
hòa ân cần. Nhưng khi hai tầm mắt của hai người rơi đến bụng của Dạ Nguyệt Sắc,
thần sắc liền biến đổi.
Sắc
mặt Dạ Nguyệt Sắc vẫn không thay đổi. Chẳng qua Mặc Ly ở bên cạnh dù gì cũng
chỉ là một cậu nhóc mười bốn mười lăm tuổi, vì vậy vừa nhìn thấy cha mẹ liền
chạy thật hanh về phía trước, làm nũng kêu lên, "Phụ thân, mẫu thân."
Trung
niên nam tử kia chính là Linh tộc tộc trưởng Mặc Hành. Đem Mặc Ly kéo đến bên
cạnh, ánh mắt tỏ ý hỏi bụng Dạ Nguyệt Sắc là sao?
Mặc
Ly vô tội lắc đầu, "Chuyện không liên quan tới con." Khiến cho Nguyệt
Vô Thương hung hăng trợn mắt nhìn hắn ta, chẳng lẽ tự nhiên liên quan đến hắn.
"Thần
nữ vừa mang về. Tại sao lại thành như vậy." Người đứng đầu tứ đại trưởng
lão bước ra hỏi, "Mặc Ly."
Mặc
Ly bất đắc dĩ đem thánh vật giấu trong ngực ra giao cho trưởng lão, ủy khuất
nói, "Là chỉ thị của thánh vật."
Trưởng
lão vừa nhìn thấy cành đào bằng ngọc trong tay Mặc Ly, liền lập tức quỳ xuống,
giơ tay lên nhận lấy cành ngọc đào trong tay Mặc Ly.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn ngọc đào đã nện vào mình khi mình vừa mới xuyên qua, không ngờ
nó lại là thánh vật của Linh tộc. Dạ Nguyệt Sắc hỏi thầm, "Chẳng lẽ cái đồ
chơi kia chính là thứ dẫn ta tới nơi này sao?"
Nguyệt
Vô Thương ở một bên vừa nghe thấy, khẽ nhíu mày, nhìn về phía cành ngọc đào,
sắc mặt khẽ biến.
Tứ
đại trưởng lão nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng không khỏi nghi ngờ,
chẳng lẽ hài tử trong bụng kia mới chính là thánh nữ.
Trong
lúc ấy, đột nhiên ở Bắc Sơn động xuất hiện ánh sáng màu đen xông thẳng lên
trời, dần dần lan tỏa khiến bàu trời phía bắc cũng trở nên xám xịt. Tứ đại
trưởng lão vừa nhìn thấy, thần sắc liền cả kinh, hổn hoảng hô lên, "Không
xong. Lại có người đang trao đổi linh lực."
Người
của Linh tộc không được tự tiện đến gần Bắc Sơn động. Quy định này mọi người
đều biết, hôm nay ai dám to gan như vậy, lại dám làm ra chuyện tày trời như
thế.
Vừa
mới gặp mặt thân nhân lại không thể ôn chuyện. Tứ đại trưởng lão cùng vợ chồng
tộc trưởng liền hướng phía Bắc Sơn động chạy đi. Một đoàn tộc nhân cũng rối rít
theo sau.
Dạ
Nguyệt Sắc kì quái nhìn đám người kia, hướng về phía Nguyệt Vô Thương hỏi,
"Nguyệt Nguyệt, chàng thấy thế nào?"
Nguyệt
Vô Thương nhìn đám mây đen đang dần tụ lại đó, cùng với thần sắc kinh dị của
những lão đầu râu bạc kia, nghĩ thầm nhất định là chuyện lớn. Khẽ cau mày, bụng
Dạ Nguyệt Sắc giờ đã lớn như vậy, làm sao có thể lội qua vụng nước đục này.
"Sắc
Sắc, nhạc phụ. Người muốn gặp cũng đã gặp, không bằng chúng ta lên đường trở
về?" Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Thiên hỏi.
"Như
thế cũng được." Dạ Thiên thở dài một cái, hướng Nguyệt Vô Thương gật đồng
đồng ý.
Đang
lúc họ chuẩ