
y Tử Dặc.
“Chủ
nhân tiềng trang Thiên hạ!” Tây Tử Dặc vuốt nhẹ tấm ngọc bài, hướng về phía nam
tử đối diện nói: “Các hạ lần này tới tìm ta không biết có chuyện gì!”
Mặt
ngoài Tây Tử Dặc bình tĩnh nhưng trong lòng không ngừng thoáng qua lần
lượt ý niệm, thần bí chủ nhân tiền trang Thiên Hạ, cơ hồ nắm mạch máu
kinh tế Nguyệt quốc cho tới Bắc Mạc trong tay, cho dù ở Nam quốc cũng đều
có chi nhánh. Lần này tới tìm hắn, ý muốn như thế nào?
“Giao
dịch!” Thanh âm lạnh lùng từ dưới mặt nạ trong miệng tràn ra, hơi thở đụng chạm
lấy bạch ngọc trước mặt, phát ra thanh âm cực kỳ dễ nghe.
“Giao
dịch gì, nói nghe một chút?” Trong mắt Tây Tử Dặc lóe lên tia nham hiểm, hắn
thích nhất giao dịch, giao dịch càng biến thái càng thích, chỉ trông mong người
trước mặt chớ làm cho hắn thất vọng.
“Ta
biết khó khăn của ngàu là việc Thánh nữ mang thai cùng hoàng đế Nam quốc là một
hài tử có tướng chân mạng thiên tử trong truyền thuyết . . . . .” Mặt nạ
nam nhân không chậm không nhanh mở miệng, nhưng là đủ để bắt được chỗ đau Tây
Tử Dặc, khiến nụ cười trên mặt Tây Tử Dặc có chút dữ tợn.
Không
đợi Tây Tử Dặc mở miệng, nam tử đeo mặt nạ tiếp tục nói: “Nếu như muốn
đoạt vị, chỉ là mượn binh lực từ tay Nguyệt Lưu Ảnh, không có tiền cũng là
không bột đố gột nên hồ. . . . . .”
Lời
nói ngừng một cách thích hợp, hai tròng mắt dưới mặt nạ thoáng qua một tia cười
lạnh nhìn Tây Tử Dặc, chờ đợi phản ứng.
“Điều
kiện của các hạ là gì?” Tây Tử Dặc khôi phục thái độ bình thường, trên
mặt đã phủ lên nụ cười biến thái, chờ đợi đối phương đưa ra điều kiện.
“Một
người!” Mặt nạ nam tử lạnh giọng nói: “Một người ngươi mang về từ ven sông
huyện!”
Nụ
cười trên mặt Tây Tử Dặc càng thêm biến thái, đã đủ để chống đỡ một quân
đội binh khí, lương thảo, cùng với y dược tiền tài chỉ để đổi một người, tầm
quan trọng của người này không đơn giản rồi, Tây Tử Dặc cười biến thái
nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hướng đi của nàng ấy, về phần có muốn
giao dịch hay không, tùy ý các hạ!”
Con
mắt của mặt nạ nam tử sắc lạnh hơn, thanh âm càng thêm đông lại giống như băng
giá, mở miệng nói: “Nàng hiện giờ ở nơi nào?”
Trong
mắt Tây Tử Dặc nổi lên một tia hưng phấn biến thái , nhìn nam tử đeo
mặt nạ chậm rãi nói: “À, ngài đã tới chậm một bước, đã bị Tứ hoàng tử Nguyệt
Lưu Ảnh của Nguyệt quốc mang đi!”
Nam
tử đeo mặt nạ ngay sau đó biến mất ở trong phòng. Tây Tử Dặc nhìn nam tử đeo
mặt nạ, vuốt nhẹ ngọc bài trong tay một chút, hắn tại ven sông huyện mang về
hai người, một tự nhiên ở Dịch quán, một dĩ nhiên là bị Nguyệt Lưu Ảnh mang đi,
đương nhiên hắn không có hỏi ai là đi về hướng nào. Ha ha, tiếng cười biến thái của
Tây Tử Dặc tràn ra trong miệng. Hơn nữa người nọ đi vào chẳng qua là cũng nhất
định nghe được hắn nói rồi, bị hắn mang về hai người đổi gương mặt, ha ha, hắn
chỉ tò mò nam tử đeo mặt nạ sẽ đi tìm ai. Quả nhiên thật không tồi đây là một
vở kịch hay, hắn thích!
Thân
ảnh màu trắng rời khỏi dịch quán, nhanh chóng trên không trung thả ra một quả
pháo hoa màu đỏ, từ một phương hướng khác xuất hiện một loạt pháo hoa cùng màu,
hắn mới phi thân đi hướng đó.
Trong
biệt viện của tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người bị mình
mang về, không biết nàng vì sao đột nhiên mặt trở nên hồng hồng. Nhẹ nhàng kêu
lên hai tiếng: “Nguyệt Sắc. . . . . .”
Vẫn
như cũ không thấy người trên giường đáp lại hắn, Nguyệt Lưu Ảnh có chút lo
lắng, lấy tay thăm dò nhiệt độ trên trán nàng, chỉ thấy dưới mu bàn tay, nhiệt
độ của nàng giống như ngọn lửa . Nguyệt Lưu Ảnh đi ra ngoài lấy một chậu nước,
vắt khô khăn. Dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau cái trán cùng gương mặt của Dạ Nguyệt
Sắc .
Trải
qua một lúc sau vẫn như cũ không thấy Dạ Nguyệt Sắc có bất kỳ chuyển biến tốt
nào, trên gương mặt mây đỏ ngược lại có càng ngày càng có khuynh hướng
nghiêm trọng . Nguyệt Lưu Ảnh có chút lo lắng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc dày
đặc y phục, do dự một chút sau. Rốt cuộc quyết định đưa tay đem áo khoác
của nàng bỏ đi, ngón tay run rẩy đưa về phía nút áo bên cổ của
nàng, không cẩn thận đụng phải da thịt trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay nhất
thời một mảnh trắng mịn cảm giác.
Nguyệt
Lưu Ảnh có chút tâm viên ý mã, nhắm mắt lại cởi nút áo thứ nhất , sau đó đem
đai lưng bên hông Dạ Nguyệt Sắc kéo xuống, áo khoác liền lỏng ra hướng hai bên
rơi xuống . Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh lơ đãng nhìn thấy bầu ngực Dạ Nguyệt Sắc
có chút phập phồng, thần sắc tối sầm lại, đột nhiên quay đầu đi, không hề nhìn
nàng nữa.
Trên
trán gân xanh mơ hồ nhô ra, trấn tỉnh tâm thần, đột nhiên nghe hô hấp của
người trên giường đột nhiên dồn dập, Nguyệt Lưu Ảnh bị buộc quay đầu đi, chỉ
thấy gò má của nàng đỏ tươi như máu, cái trán chóp mũi bắt đầu toát ra một lớp
mồ hôi, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy, thở hổn hển .
Màu
đỏ trên mặt không bình thường, cùng với hơi thở càng phát ra thở hổn hển. Đôi
mắt Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận,
ý niệm đầu tiên chính là Tây Tử Dặc không tin thành ý của hắn, hạ độc cho Dạ
Ngu