
Tinh xem qua Nguyệt Nguyệt nhà nàng.
Nguyệt
Vô Thương đưa tay đem Dạ Nguyệt Sắc ôm chầm , nhìn thời gian một chút, Nam Uyên
cùng Bắc Đường chắc đã đem mọi chuyện giải quyết xong hết rồi, hướng về phía Dạ
Nguyệt Sắc nói: "Vậy chúng ta trở về. . . . . ."
"Ta
mệt mỏi!" Nguyệt Vô Thương xoay người kéo nàng muốn đi, trên mặt Dạ
Nguyệt Sắc mang nụ cười tà ác, thấy Nguyệt Vô Thương xoay đầu lại, nụ cười trên
mặt trở nên tội nghiệp cắn môi dưới, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói:
"Ngươi cõng ta!"
Nụ
cười Nguyệt Vô Thương hoà thuận vui vẻ nhìn Dạ Nguyệt Sắc trước mắt, hôm nay
tiểu nữ nhân này ngược lại học được rất nhanh, biết hắn nhất không đành lòng
nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, lại biết dùng chiêu này, thật là không
tệ! Chỉ bất quá, Nguyệt Vô Thương thở dài trong lòng, cưng chìu nàng một chút
thì có sao đâu chứ!
Đột
nhiên cúi người xuống, ôm theo kiểu bế công chúa đem Dạ Nguyệt Sắc bế lên. Chỉ
bất quá trên đường cái, ôm tương đối lịch sự một chút. Khóe miệng nâng lên một
độ cong đẹp mắt, ôm lấy cô gái trong ngực, đi về nhà.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, đảo tròn
mắt nói: "Chúng ta đổi lại địa phương chơi đi!" Nàng không thích địa
phương có Hồ Ly Tinh.
"Được!"
Nguyệt Vô Thương vừa đi vừa lên tiếng, hắn cũng không ưa thích địa phương có
nam nhân ý đồ mơ ước đến nàng .
Ánh
mắt trời ấm áp đem bóng dáng hai người kéo đến thật dài, thân mật không
thấy một khe hở. Trong ngực, cô gái thỉnh thoảng hỏi hai câu, nam tử mỉm
cười đáp lời.
Nếu
cứ đi như vậy không trở về thì tốt biết bao nhiêu! Nguyệt Vô Thương đột nhiên
cảm thấy, cuộc sống như thế rất tốt! Nếu như bọn họ có thể vẫn cứ như vậy thì
thật là tốt.
Ý
nghĩ như vậy không kéo dài đến nửa phút, thân ảnh của một người cao lớn có chút
lảo đảo đột nhiên từ bên cạnh xông tới, sau đó"Phốc thông" một tiếng
trực đĩnh đĩnh đã quỳ gối bên chân của Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương cau mày, nếu như không phải nể tình hơn hai mươi năm tình cảm, thể
diện và nể hắn là hộ vệ của mẹ mình, hắn sao có thể cho phép người này xuất
hiện ở chỗ này lần nữa.
Đối
với Nguyệt Vô Thương đột nhiên dừng bước lại, Dạ Nguyệt Sắc tò mò từ trong ngực
Nguyệt Vô Thương tựa đầu vươn ra, chỉ thấy Hướng Nhai không chán đã quỳ
gối trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
Không
đợi hai người nói chuyện, Hướng Nhai liền nhìn Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng:
"Thiếu Phu Nhân!"
Dạ
Nguyệt Sắc giật mình một cái, nhìn Hướng Nhai thưa dạ nói: "Ôi, ngươi đừng
quỳ ta!" Sau đó ra hiệu Nguyệt Vô Thương để nàng xuống, hai chân sau khi
rơi xuống đất, vội vã trốn sau lưng Nguyệt Vô Thương, gọi nàng là Thiếu Phu
Nhân, vô sự hiến ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích.
Hướng
Nhai liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó quỳ lết đi tới trước mặt Dạ
Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương cố chấp, hắn khuyên thế nào cũng bất động, bất quá
nhìn trình độ cưng chìu đối với nữ nhân này, nếu như khuyên Dạ Nguyệt
Sắc, thiếu chủ nhất định sẽ đồng ý đề nghị của hắn .
Tựa
hồ như đã minh bạch rõ ràng Hướng Nhai kỹ lưỡng, Nguyệt Vô Thương
nhíu mày một cái, đột nhiên tiến lên điểm huyệt đạo Hướng Nhai, khom lưng ôm
lấy Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, thật vất vả mới có được thế giới
của hai người, lại nhiều lần bị người đánh nhiễu, yêu nghiệt cũng sẽ tức giận
đấy!
Phía
sau Hướng Nhai, dùng nội công phá giải huyệt đạo, một búng máu phun ra trên
đất, như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc rời
đi. Xem ra chỉ có thể dùng mưu kế cau mày, chỉ có điều Dạ Nguyệt Sắc bị
quản chặt chẽ như vậy, phải làm sao mới có thể đến gần nàng đây?
"Bịch"
một tiếng thật lớn, Nguyệt Vô Thương đem điểm tâm trên tay ném xuống mặt đất.
Chén đĩa vỡ tan trên mặt đất, điểm tâm kia cũng theo đó mà tan tành. Nguyệt Vô
Thương lúc này, đôi mắt hoa đào đỏ như lửa, toát lên vẻ nguy hiểm.
"Nàng
ở đâu ?" Nguyệt Vô Thương nheo mắt, thanh âm giống như cung đã lên dây có
thể phóng ra bất cứ khi nào.
Hôm
nay nàng nói muốn tự mình ăn hắn, nhìn ánh mắt ngập nước, sáng ngời của nàng,
hắn tự nhiên muốn chiều chuộng nàng một chút. Chẳng qua hắn chỉ đi ra ngoài làm
việc có một lát, quay lại liền không tìm thấy nàng.
Nguyệt
Vô Thương lúc này không phải là tức giận, mà là khủng hoảng, không giống cảm
giác tức giận cùng bất an vào ngày đổi kiệu hoa hôm đó, khi nhấc khăn voan lên
mới phát hiện là không phải nàng. Lúc này nàng vô cớ mất tích, hơn nữa còn mất
tích ngay trước mắt hắn.
Chỉ
có hai loại khả năng: một là, một kẻ có võ công tuyệt hảo, không coi hắn ra gì
đã mang nàng đi, nhưng mà người như vậy không nhiều; vậy chỉ có thể là khả năng
thứ hai : Dạ Nguyệt Sắc tự mình trốn đi.
Trong
lòng Nguyệt Vô Thương hiện lên một cỗ thê lương, chỉ cần nghĩ đến việc Dạ
Nguyệt Sắc tự mình bỏ đi là lòng hắn đau đớn, vừa nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc bị kẻ
xấu bắt đi, đã cảm thấy tâm can thắt lại, khiến hắn không thể hô hấp.
"Điều
động mọi người đi tìm!" Mặc kệ là khả năng nào, đều làm cho hắn đau lòng
vô cùng, suy nghĩ rối