
tiện tán gẫu vài chuyện.
"Ta
nói, huyện bên có rất nhiều cô gái vẫn chưa xuất giá, trong một đêm biến mất
rất nhiều!" Một thanh âm có chút ít thô ráp khẽ bất mãn nhìn người
mới vừa rồi còn say sưa ngon lành nghe hắn nói chuyện, nhưng hôm nay
không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, theo những tầm mắt người khác nhìn
lại , chỉ thấy:
Một
nam tử mặt mày như vẽ, trong mắt mang theo như nụ cười rực rỡ như hoa đào nở rộ
, trong động tác ưu nhã mang theo chút biếng nhác, đang nhàn nhã đi ở trên
đường cái. Tay trắng nõn đang nắm lấy tay một cô nương, cô gái cúi thấp đầu,
chiếc cổ trắng noãn thon dài lộ ra, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt, vẫn như
cũ có thể để cho người ta mơ màng đến diện mục là bực nào động lòng người.
Dạ
Nguyệt Sắc không vui, bấm bấm tay Nguyệt Vô Thương đang nắm tay nàng, Nguyệt Vô
Thương dừng bước lại, cười hỏi: "Sao vậy?"
Dạ
Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn bại lộ ở trong tầm
mắt của mọi người. Lập tức hấp dẫn ánh mắt những người bên cạnh, trong đó hai
đạo ánh mắt cực kỳ mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc theo ánh mắt kia nhìn, chỉ thấy
trong một gian tửu lâu bên cạnh, một nam một nữ ngồi ở bên giường, ánh mắt khác
nhau nhìn nàng.
Nàng
kia xem ra nhìn hết sức quen mắt, không phải là Tần Khuynh sao? Lúc này Tần
Khuynh ngồi tựa vào trong ngực nam tử kia, trên mặt là nụ cười vẫn chưa kịp thu
lại, đột nhiên biến thành ác độc không cam lòng cùng với tức giận bất
bình. Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật không có ý tứ, nơi nào đều có thể nhìn thấy
con hồ ly tinh này.
Mà
nam tử đang ôm Tần Khuynh, đường cong sắc bén trên mặt, một đôi tròng mắt
cười nhẹ nhàng, lúc này tản mát ra ánh sáng xanh biếc, đó là ánh sáng của sói
phát ra khi nhìn thấy con mồi.
Trong
đôi mắt hoa đào Nguyệt Vô Thương dừng một chút, cả người phát ra hơi thở
lẫm liệt, nhìn lướt qua nam tử đang ngồi trên lầu. Mắt hơi híp một cái, sau đó
mắt hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nương tử, đi thôi!”
Nói
xong kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước, thần sắc nhiều hơn một phần nghiêm
túc, như có điều suy nghĩ.
"Khanh
Khanh, vẻ mặt như thế, chẳng lẽ là coi trọng nam nhân mới vừa rồi sao?"
Nam tử có chút nguy hiểm đẩy cằm Tần Khuynh lên, híp mắt cười hỏi: "Nhìn
cô gái kia oán hận như vậy, chẳng lẽ là quen biết cũ?"
Tần
Khuynh thu hồi thần sắc, có chút sợ rụt thân thể một cái, bị sự nhạy cảm
sáng suốt của nam nhân này làm sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải!"
"Không
phải là coi trọng nam nhân kia, hay không phải là quen biết cũ?" Nam tử
đem Tần Khuynh cố gắng thấp đầu xuống, nâng lên, thanh âm có chút nguy hiểm
hỏi.
"Là
quen biết cũ!" Ánh mắt âm độc của Tần Khuynh nhìn lướt qua hướng Dạ Nguyệt
Sắc cùng Nguyệt Vô Thương vừa đi, nàng không giải thích được bị người từ kinh
thành trói đến địa phương tồi tàn này, sau đó không giải thích được thất thân,
cũng không giải thích được đi theo bên cạnh nam nhân giống như con sói đói này,
nàng thê thảm như vậy, tại sao Dạ Nguyệt Sắc lại hạnh phúc hơn nàng!
Tần
Khuynh đột nhiên câu cổ của nam tử kia, cười duyên nói: "Công tử
thật đáng ghét, chẳng lẽ là coi trọng nàng kia?"
Nhìn
vào đôi mắt phượng hẹp dài hơi u ám của nam tử, cười trêu nói: "Chỉ bất
quá, bất quá nam tử bên cạnh nữ tử kia ngược lại có lai lịch lớn, chỉ sợ
công tử cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi."
Nam
tử kia nắm lấy cằm Tần Khuynh, lực đạo nặng nặng, không chút nào thương hương
tiếc ngọc, da thịt dưới cằm Tần Khuynh đã hơi đỏ lên.
"Ta
không thích cô gái nhiều chuyện!" Nói xong vung tay lên, Tần Khuynh nặng
nề ngã xuống trên đất!
Hận ý
trong đôi mắt Tần Khuynh mãnh liệt, hôm nay làm cho nàng ta nhục
nhã, ngày sau nàng ta nhất định sẽ trả gấp trăm lần! Bất kể là người ở trước
mắt này, hay là Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, nàng đều sẽ không bỏ qua
cho bọn họ.
Lầu
dưới mọi người một bộ hiểu rõ nhìn bóng lưng của hai người, thì ra
là vợ chồng, quả thật là xứng đôi. Tiếp theo sau đó tiếng cười đùa bàn luận lại
vang lên, thanh âm thô ráp lần nữa thành tiêu điểm của mọi người, "Mới vừa
nói đến huyện lân cận là không ít thiếu nữ đột nhiên mất tích, các ngươi nói là
Hái Hoa Tặc sao?"
Thanh
âm phía sau càng lúc càng xa, bị Nguyệt Vô Thương lôi kéo tiếp tục đi Dạ Nguyệt
Sắc không chịu, dừng bước lại không hề phối hợp nữa.
Nguyệt
Vô Thương quay đầu, mềm mại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người nọ cong lên môi hồng, mắt
sáng ngời to ngập nước, Nguyệt Vô Thương đột nhiên cảm thấy trong lúc nhất thời
có chút bất đắc dĩ. Nữ nhân này lại trêu chọc thêm một nam nhân không tầm
thường nữa rồi! Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng miễn cưỡng hỏi: "Thế
nào?"
"Ta
tức giận!" Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt, tức giận tròng mắt cũng sáng long lanh
như vậy, thấy thế Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ thở dài một cái, ôn nhu hỏi:
"Sắc Sắc, sao thế?"
"Ta
cảm thấy được trong không khí cũng tràn đầy mùi vị của Hồ Ly Tinh . . . .
. ." Đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc chuyển lòng vòng, đột nhiên đem mặt tiến tới
trước mặt Nguyệt Vô Thương, đưa mũi ở trên người của Nguyệt Vô Thương hít hà,
mới vừa ánh mắt của Hồ Ly