
ằng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, còn chưa tới gần
trước giường, liền nghe thấy thanh âm miễn cưỡng từ trên giường truyền đến,
"Hướng Nhai . . .”
Người
bị gọi là Hướng Nhai thân hình dừng lại, lập tức trấn định, đối với Nguyệt Vô
Thương hô: "Thiếu chủ”
Nguyệt
Vô Thương trên mặt mang theo một cỗ lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Trung bộc
không hầu hai chủ, Hướng Nhai, ngươi đã quyết định, vậy thì về Bắc Mạc
đi!"
Hướng
Nhai quỳ xuống mặt đất, đối với Nguyệt Vô Thương nói: "Năm đó Hướng Nhai
đã đáp ứng công chúa, cả đời che chở thiếu chủ chu toàn!"
Nguyệt
Vô Thương hơi hơi nhíu mày, đột nhiên cười nói: "Nói cho người nọ, ta sẽ
không đi gặp hắn! Đi xuống đi!"
Sau
đó nhắm mắt không để ý tới Hướng Nhai, Hướng Nhai nhìn Nguyệt Vô Thương, có
chút nóng nảy nói: "Thiếu chủ, người đã ăn ‘khởi tử hồi sinh đan'
rồi, sau đó độc tái phát, nếu không nhanh chóng giải độc, hậu quả rất đáng
sợ!"
Nghe
được Hướng Nhai nói, Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, không nói gì, lại thấy
Hướng Nhai tiếp tục nói: "Nếu người đã không nỡ dùng nàng để giải độc, cho
nên Hướng Nhai tìm một nữ tử khác có thể giải độc, hi vọng thiếu chủ cân
nhắc!"
Vừa
dứt lời, liền nghe từ gian phòng cách vách, truyền đến tiếng ngâm của nữ tử,
sắc mặt Nguyệt Vô Thương trong bóng đêm đen lại có chút khó coi, miễn cưỡng nói
với Hướng Nhai: "Lập tức đem nàng mang đi!"
Trong
giọng nói chứa vẻ cường ngạnh, nguy hiểm không thể bỏ qua, làm cho Hướng Nhai
không tự chủ gục đầu xuống. Hai tay nắm chặt, thanh âm có chút cảm giác đập nồi
dìm thuyền lại vang lên: "Nếu người vì nàng mà chết, người cảm thấy nàng
có thể sống tốt sao?"
Hướng
Nhai nói xong câu đó, cũng không để ý tới Nguyệt Vô Thương, phi thân rời khỏi
phòng.
Nhất
thời, không khí trở nên yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài càng sáng ngời, thanh âm
trong phòng bên cạnh càng vang dội. Nguyệt Vô Thương không kiên nhẫn nhíu nhíu
mày, đem Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi đám chăn mền, đầu tựa vào cổ của nàng, thì thào
gọi: "Sắc Sắc..."
Qua
một lúc lâu, Nguyệt Vô Thương tiến đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc, hung hăng
hôn hai cái, rời giường mặc quần áo tử tế. Đi ra cổng, Nam Uyên Bắc Đường nghe
tiếng vang, sau đó ánh mắt nhìn vào phòng Nguyệt Vô Thương, lại nhìn Nguyệt Vô
Thương ở bên ngoài, biểu tình có chút kỳ quái.
"Lập
tức đưa nữ nhân trong phòng kia đi cho ta!" Nguyệt Vô Thương hướng về phía
Nam Uyên nói: "Sáng mai, ta muốn một chút dấu vết cũng không có!"
Nói
xong cũng không xem hai người kia có phản ứng gì, đi vào phòng Dạ Nguyệt Sắc,
đem Dạ Nguyệt Sắc cuốn vào chăn, sau đó ôm ra sân, đi tới một phòng khác.
Nam
Uyên cùng Bắc Đường nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ đi vào, chỉ thấy dưới ánh
trăng, nữ tử trên giường quần áo không chỉnh tề, trong miệng không ngừng tràn
ra tiếng ngâm mất hồn. Cẩn thận nhìn mặt nàng, không phải Tần Khuynh thì là ai?
"Đưa
đi nơi nào?" Nam Uyên nhíu mày nhìn nhìn Bắc Đường.
Bắc
Đường có chút quân tử xoay mặt, cười nói: "A, dù sao cũng chỉ là không cần
ở trong căn nhà này là tốt rồi, ngươi tùy tiện ném đi đâu cũng được, ta trở về
ngủ !"
Nói
xong ách xì một cái, cực kỳ không có nghĩa khí đem chuyện phiền toái để lại cho
Nam Uyên, tự nhiên trở về phòng ngủ.
Nam
Uyên nhìn Tần Khuynh trên giường, sờ sờ cái mũi, bước nhanh về phía trước, đem
chăn trên giường phủ lên người Tần Khuynh, sau đó nắm bốn góc chăn, xách lên
cấp tốc đi ra ngoài.
Lúc
này trong cung, vô số thị vệ sau khi trúng "Cúc Bách Nhật" cùng cung
nữ ái ân. Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thí nghiệm hết một đám lại một nhóm người,
cuối cùng vẫn không tìm được cách giải độc.
"Đến
tột cùng là ở đâu có vấn đề?" Thái Hậu lẩm bẩm nói, nếu mà độc có thể
thông qua cơ thể nữ tử . . . nhất định cũng có thể quay trở lại cơ thể nữ tử,
chỉ là chỗ đó có vấn đề.
Thanh
Nghê, Thanh Nghê!
Thái
hậu đối với thái y ở một bên nói: "Lập tức tra xem thể chất Thanh Nghê có
vấn đề gì!"
Lúc
này Nguyệt Lưu Ảnh đã hôn mê mười ngày, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn dật
trước đâu còn, hiện thời gò má hãm sâu, lông mày thống khổ nhíu lại.
Vân
Thanh Nghê ngồi ở bên giường Nguyệt Lưu Ảnh, nắm giữ tay hắn, cả ngày lấy nước
mắt rửa mặt cũng gầy không ít
"Biểu
ca, nếu như ta biết Thái Hậu hạ độc trên người ta, Thanh Nghê bất luận
thế nào cũng sẽ không đổi kiệu hoa, ta không muốn hại huynh..." Vân Thanh
Nghê đem tay Nguyệt Lưu Ảnh đặt ở bên gò má mình, "Huynh nhanh chút
tỉnh lại, có được hay không..."
"Huynh
xem, ta thật đáng ghét, vì hạnh phúc của mình, không chỉ phá hủy hạnh phúc của
huynh, còn hại huynh trúng độc, huynh mau tỉnh lại bỏ ta a, bỏ ta a. . .
." Nước mắt theo gò má trượt đến lòng bàn tay Nguyệt Lưu Ảnh, Vân Thanh
Nghê có vẻ như cảm giác được ngón tay Nguyệt Lưu Ảnh hơi hơi giật giật.
Vân
Thanh Nghê lau nước mắt, có chút hưng phấn nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ thấy môi
hắn hơi hơi mấp máy, giống như đang nói cái gì, Vân Thanh Nghê đem lỗ tai tiến
đến bên môi Nguyệt Lưu Ảnh, lời nói của hắn có chút mơ hồ, nhưng Vân Thanh Nghê
cũng nghe được hắn nói cái gì, một cái tên làm nàng sụp đ