
út huyết sắc. Dạ Nguyệt Sắc thấy mình
cả người ướt sũng, chuẩn bị đứng lên, lại không ngờ rằng chưa kịp ra khỏi nước
đã bị người khác ôm lấy eo.
Dạ Nguyệt Sắc
giật mình, liền nghe thấy thanh âm có chút khàn khàn của người kia: “Sắc Sắc,
đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lúc. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc tất
nhiên không dám lộn xộn gì nữa, rất sợ lại đụng phải vết thương của hắn.
Một lát sau, liền nghe
thấy Nguyệt Vô Thương nói: “Sắc sắc, không còn khí lực. . . . . .”Ngữ khí như
vậy dường như là rất quen thuộc, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút không khỏi mặt
đỏ tim đập, ngày đó khi bắt gặp hắn tắm rửa hình như cũng là như thế này, khác
biệt duy nhất chính là khi đó nàng ở bên ngoài thùng tắm, mà lần này nàng lại ở
trong bồn tắm.
“Cái kia, ta đi ra
ngoài trước. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc hơi hơi đẩy cánh tay của Nguyệt Vô Thương
ra, thấy người kia cũng thuận theo buông lỏng tay ra, liền từ trong thùng tắm
bò ra ngoài, Nguyệt Vô Thương có chút vất vả đứng dậy, liền động phải vết
thương ở bên hông, một màu đỏ tươi chậm rãi loang ra trong nước.
Cố sức ra khỏi
bồn tắm, Nguyệt Vô Thương tùy chân đá văng quần áo ướt bên người ra. Khi Dạ
Nguyệt Sắc đã đổi một bộ quần áo khác, quay lại vẫn thấy Nguyệt Vô Thương trần
như nhộng đứng ở nơi đó.Quần áo trong tay Dạ Nguyệt Sắc liền rơi xuống mặt đất,
khi phản ứng lại, lập tức quay đầu đi, bất mãn nói: “Nguyệt Nguyệt, ngươi làm
gì thế. . . . . .”
“Thật là khó chịu. . . . . .” Thanh âm yếu ớt từ phía sau truyền đến, chỉ trong
chốc lát sau liền nghe thấy tiếng kêu rên của hắn xuất hiện bên người. Dạ
Nguyệt Sắc lo lắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương đang khom mình
nhặt lấy quần áo rơi trên mặt đất, cũng động đến miệng vết thương bên hông,
trên băng gạc máu chảy ra hòa cùng với nước, thoạt nhìn thập phần nghiêm
trọng.
Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nâng Nguyệt Vô Thương dậy, đồng thời cũng nhặt quần áo
trên mặt đất lên, hiện tại nàng rất tức giận, cầm quần áo ném cho Nguyệt Vô
Thương sau đó xoay người không thèm để ý đến hắn.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt khi mặc quần áo, sau đó cũng liền nghe thấy
thanh âm suy yếu của Nguyệt Vô Thương: “Sắc sắc. . . . . .” Sau đó liền vòng
tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, trong thanh âm suy yếu mang theo ý cười: “Đừng nhúc
nhích, ta đau. . . . . .”
“Đáng đời ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc ngữ khí không tốt, nhưng mà thân mình cũng
không có động đậy gì, cả khuôn mặt thở phì phì .
“Ừm, ta đáng đời, đừng nóng giận. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng thì
thầm bên tai Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc sắc. . . . . .”
“Ngươi cũng không biết quý trọng bản thân mình. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhẹ
nhàng xoay người, căm giận quát hắn: “Luôn để bị thương!”
“Được, là ta không đúng!” Ngữ khí Nguyệt Vô Thương mang theo thành khẩn cùng
biết lỗi, sau đó lại thì thầm nói: “Sắc sắc, ta thật không có khí lực . . . . .
.” Sau khi nói xong cả người không còn khí lực dựa vào trên người Dạ Nguyệt
Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc vừa tức vừa giận lại vừa đau lòng, cố gắng đỡ Nguyệt Vô Thương
lên giường, để cho hắn thỏai mái nằm xuống giường.
Nghe thanh âm trong phòng dần dần yên lặng lại, lúc này Bắc Đường mới mang theo
hòm thuốc bước vào phòng. Liền thấy chủ tử đang cười làm lành nhìn khuôn
mặt tức giận của Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên giường.
“Khụ khụ. . . . . .” Bắc Đường ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Đã đến giờ thay
băng rồi!”
“Sắc Sắc, nàng ra ngoài ăn chút gì đi. . . . .” Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu
mày, đối với Dạ Nguyệt Sắc mà nói, vết thương mà lại bị ngâm qua nước là vô
cùng đáng sợ, tốt nhất vẫn là không nên để cho nàng nhìn thấy.
“Không cần!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cũng đành
vậy.Ý bảo Bắc Đường bắt đầu thay thuốc.
Bởi vì đã ngâm nước một lúc lâu, miệng vết thương cũng không hề bị dính lại với
băng gạc, rất dễ dàng đã đem băng gạc tháo ra.Bởi vì đã ngâm mình trong thùng
thuốc một lúc lâu, ven miệng vết thương trở nên trắng hơn một chút, ở giữa hồng
hồng chảy ra một ít máu tươi.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương như vậy có chút đau lòng, đi ra phía trước,
nhận lấy chai thuốc trong tay Bắc Đường, “Để ta làm!”
Bắc Đường nhíu nhíu mày, lập tức cười cười nhìn Nguyệt Vô Thương, mà hắn cũng
thực phối hợp nhảy sang một bên.
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng đem thuốc bôi lên vết thương của Nguyệt Vô Thương, một
bên ngẩng đầu quan sát biểu tình của Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người kia từ
đầu đến cuối vẫn chỉ nhẹ nhàng nhìn nàng, hơi hơi yên lòng.
Sau khi bôi thuốc xong, Bắc Đường liền đem thuốc mỡ trong tay đưa cho Dạ Nguyệt
Sắc, Dạ Nguyệt Sắc bôi ra một chút, nghe theo ý bảo của Bắc Đường đem thuốc bôi
lên miệng vết thương của Nguyệt Vô Thương.
“Phu nhân a, phải dùng sức thêm một