
Dạ Nguyệt Sắc mở trừng hai mắt cũng không nhìn
thấy bộ dáng người trước mắt, trong lòng dâng lên một cỗ hờn dỗi, ngăn ở ngực,
hết sức không thoải mái, thấy người kia hết đoạt đi ly rượu của nàng lại đoạt
bầu rượu , lảo đảo đứng lên, bắt được cổ áo người nọ, lẩm bẩm lên tiếng:
"Ngươi thật đáng ghét. . . . . ."
"Ừ,
ta rất đáng ghét! Ta thật sự đáng ghét!" Thanh âm ôn nhu như cũ, người nọ
đem ly rượu bầu rượu trong tay để lên bàn, nhìn người đang túm áo hắn, nhẹ
giọng nói.
"Ngươi
đáng ghét, đáng ghét. . . . . ." Vô số câu ngươi đáng ghét chưa kịp nói
xong, men say mãnh liệt chỉ còn dư lại ba chữ kia.
"Ừ,
ta đáng ghét!" Đỉnh đầu truyền tới thanh âm ôn nhu như nước, Dạ Nguyệt Sắc
ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, không thấy rõ bộ dáng, nhưng mà trên người hắn
tỏa ra mùi hương hoa đào nhàn nhạt, nàng biết rõ chính là hắn.
Nhưng
mà, Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi, hắn thừa nhận sai lầm vô cùng thành khẩn, cũng
không phải nàng muốn đáp án. Nước mắt lưng tròng nhìn Nguyệt Vô Thương,
mặt của người kia bỗng gần hơn nửa phần, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy gương mặt diêm
dúa, biểu tình ôn nhu như nước, vốn là rất đẹp , nhưng mà vào giờ phút này nàng
lại hận nghiến răng nghiến lợi
"Nguyệt
Nguyệt, ta không cần ngươi!" Đầu óc Dạ Nguyệt Sắc choáng váng, túm chặt áo
Nguyệt Vô Thương, cắn răng nghiến lợi nói.
Nguyệt
Vô Thương nheo nheo mắt, cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hỏi một tiếng: "Vì
sao?"
"Không
cần ngươi chính là không cần ngươi thôi !" Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi
dưới, sóng mắt lăn tăn nhìn Nguyệt Vô Thương, giống như là chuyện đương nhiên:
"Ta không cần ngươi, bao nhiêu mỹ nam chờ ta!"
Men
say mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc ở trước mặt Nguyệt Vô Thương có chút đứng không
vững lung lay hai cái, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ đưa tay ôm Dạ Nguyệt Sắc,
nhìn nữ nhân trong ngực vì say rượu mà mặt mày ửng hồng, chân mày nhíu lại. Rất
nhiều mĩ nam ?
Nguyệt
Vô Thương mất bình tĩnh, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn cưới
người khác, nàng có thể cướp về cơ mà!”
"Không
giành, không giành được . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc giương mắt lên nhìn
Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm nói: "Không phải là ngươi, coi như giành được
cũng không phải là ngươi. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân trước mắt không chỉ có thần kinh
không ổn định, hơn nữa còn lười như vậy, nếu như bọn họ cách nhau một trăm
bước, nàng chỉ muốn đi một bước, còn lại là hắn phải bước hết. Chẳng qua là, nữ
nhân này . . . .
Nguyệt
Vô Thương lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ
hồng, lại gian xảo cắn đôi môi anh đào kia. Chẳng qua là, hắn nhẹ nhàng cắn hai
cái, sau đó tưởng niệm như điên, từ từ thay đổi vị, cảm giác môi dán
môi không giải được nỗi nhớ nhung khắc khoải, lưỡi khẽ đẩy vào trong miệng
nàng, tham lam hút lấy.
Dạ
Nguyệt Sắc vốn là bị hôn đến hỗn loạn, bị Nguyệt Vô Thương hút được đầu
lưỡi có chút đau, đột nhiên mở mắt ra, không biết lấy sức từ đâu, đẩy Nguyệt Vô
Thương ra.
"Ngươi,
ngươi, ngươi tại sao hôn ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn thân ảnh mơ hồ
trước mắt, nói.
Nguyệt
Vô Thương hô hấp rối loạn, nhìn cô gái ngây thơ trước mắt, trong mắt lóe
lục quang, ngay sau đó bĩu môi, thanh âm mềm mại nói: "Nếu như nàng cảm
thấy thua thiệt, có thể hôn lại ta”.
Dạ
Nguyệt Sắc nhu nhu cái trán, giống như là đang rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề
gì đó, lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ý cười, bước đến gần Nguyệt
Vô Thương.
Động
tác có chút thô lỗ đem Nguyệt Vô Thương đẩy ngã ở trên bàn, sau đó cúi người,
vươn tay vuốt ve khuôn mặt hoa đào diêm dúa yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương,
tay theo khuôn mặt, lướt qua môi, sau đó đi xuống, như có như không theo
ngực trượt đến bên hông.
Nguyệt
Vô Thương từ đầu đến cuối vẫn cười nhẹ nhàng nhìn nàng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc trên
khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ kiên quyết, , hơi nhíu nhíu mày.
Đến
lúc trước ngực chợt lạnh, Dạ Nguyệt Sắc đã rút đai lưng của hắn, y phục trong
nháy mắt rơi xuống, một mảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, sau đó người
nào đó đã quá say đột nhiên cúi xuống đè lên trên người Nguyệt Vô Thương của,
đôi môi đỏ thẫm hướng môi hắn tiến tới . . . .
Nguyệt
Vô Thương nhìn động tác của Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt thâm trầm, đúng lúc môi Dạ
Nguyệt Sắc tiến gần, khẽ nghiêng đầu đi, nụ hôn của mỹ nhân rơi xuống mặt.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Thanh âm ôn nhu như nước, Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày,
lấy tay đẩy Dạ Nguyệt Sắc ra một chút, hỏi: "Sắc Sắc muốn làm gì?"
Hắn
cảm giác, hôm nay nàng thật là lạ . . . . . .
"Làm
gì?" Dạ Nguyệt Sắc nâng hai tròng mắt nhuốm men say, đưa tay vuốt ve mặt
của Nguyệt Vô Thương, sau đó vui vẻ cười nói: "Ăn sạch sành
sanh. . . . . ."
Ăn
sạch sành sanh? ! Quang mang trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm sâu thẳm, một
suy nghĩ thoáng qua trong đầu, chuyện mới xảy ra nhất định làm nàng lo lắng. .
. . . Nhưng mà, Nguyệt Vô Thương nhíu mày, nàng ăn sạch thì sau đó sẽ ra sao?
Không
đợi hắn tiếp tục suy nghĩ nhiều, cũng cảm giác được bộ ngực thấm ướt cảm giác
ấm áp truyền đến, người k