
ó vấn đề?
“Biên lai cầm đồ cũng không cần ! Trực
tiếp giao cho ta một đồng!” Dạ Nguyệt Sắc thúc giục chưởng quỹ, chưởng quỹ kia
chần chừ đưa cho Dạ Nguyệt Sắc một đồng, nàng liền nhận lấy rồi đi ra
ngoài.
Nguyệt Lưu Ảnh vẫn đứng ở cửa ra vào
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt có chút không hiểu, thấy nàng ra ngoài, tiếp tục đi
phía sau nàng. Suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: “Cho dù hoàng thúc không
có cưới ngươi, nam tử trong kinh thành cũng không ít”
Dạ Nguyệt Sắc cũng không quay lại nhìn
hắn, tiếp tục đi về phía trước, Lưu Ảnh ở phía sau lảm nhảm nói: “Nếu như ngươi
thật sự khổ sở, bản hoàng tử cưới ngươi. . . . . .”
Không đợi Dạ Nguyệt Sắc có phản ứng thì
đã có người kêu thay nàng.
“Ảnh. . . . . .” Một tiếng gọi sợ hãi
yếu ớt, mang theo điềm đạm đáng yêu, làm người khác quý mến, Dạ Nguyệt Sắc cũng
không quay lại xem là ai. Tay Nguyệt Lưu Ảnh đang cầm tay Dạ Nguyệt Sắc trong
chốc lát có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
“Chàng phải cưới nàng?” Thanh âm
Tần Khuynh chứa thống khổ mang theo như chút nức nở, lẩm bẩm tiếp tục nói:
“Làm sao chàng có thể lấy nàng. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc không cần nhìn cũng biết,
giai nhân kia đang rưng rưng sắp khóc. Dạ Nguyệt Sắc tựa vào cây cột trước tửu
lâu, trên mặt mang một nụ cười tà ác, chậm rãi quay đầu, nhẹ nói nói: “Vì sao
không thể cưới ta?”
Lúc này người khác cũng không biết,
trong mắt kia chứa tia nhìn tinh ranh, nụ cười trên mặt cực kỳ giống một
tiểu hồ ly.
“Chúng ta nam chưa lập gia đình, nữ chưa
gả, nói cũng coi như môn đăng hộ đối, làm sao hắn lại không thể cưới ta?” Dạ
Nguyệt Sắc nhíu mày nhìn Tần Khuynh, tiếp tục cười nói: “Đối với Tứ hoàng tử mà
nói, lấy ta không phải như bỏ săn sắt mà bắt cá rô ?” ( Nguyên văn nó là “ bỏ
cá mà lấy tay gấu” ạ )
Tần Khuynh vừa nghe, vẻ buồn bã trên mặt
càng đậm, mắt cụp xuống, nước mắt từ từ chảy xuống, tất cả đẹp như vậy, lại
mang vẻ đáng yêu khiến người ta thương cảm, lông mi thật dài che khuất cừu hận
ở trong mắt, thanh âm yếu ớt nói: “Ảnh, ta hiểu rõ ta nhất định không xứng với
chàng, nhưng mà Khuynh nhi một mảnh tình ý, có trời đất chứng giám, ta vẫn,
vẫn. . . . . .”
Giọng mang nghẹn ngào, lúc ngước mắt lên
đã lệ rơi đầy mặt, “Vẫn vì chàng thủ thân như ngọc. . . . . .”
Nói xong đột nhiên chạy về phía trước
một bước, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc mà tới, Dạ Nguyệt Sắc theo bản năng
nghiêng người, tay phất qua áo Tần Khuynh, vậy mà sau một khắc, chỉ thấy Tần
Khuynh đụng phải cây cột phía sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, một dòng máu tươi từ trán
chảy xuống.
Động tác rất nhanh, người ngoài nhìn
vào, không thể không nghĩ là Dạ Nguyệt Sắc đem Tần Khuynh đẩy ngã đụng vào cột.
Nguyệt Lưu Ảnh là người phản ứng trước
tiên, giống như phản xạ có điều kiện của Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Tần
Khuynh mà đi, trên mặt có chút không hiểu, khẽ nhíu mày.
“Ảnh, ta biết rõ chàng vẫn còn yêu ta.
Ta thật sự , chưa từng rời bỏ chàng. . . . . . Khuynh nhi luân lạc phong trần,
không phải là do ta nguyện ý, chàng ghét bỏ ta cũng là phải. . . . . .”
Tần Khuynh tựa vào ngực Nguyệt Lưu Ảnh,
trên mặt hiện lên một nụ cười tái nhợt, thấy Nguyệt Lưu Ảnh cau mày không nói
lời nào: “Ảnh, ta. . . . . .”
“Đừng nói chuyện, ta dẫn nàng đi gặp đại
phu, sinh mạng là của mình, nên biết quý trọng!” Nguyệt Lưu Ảnh một thanh ôm
lấy Tần Khuynh, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó xoay
người rời đi.
~~~~~~~~~~~
Mọi
người chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán, Dạ Nguyệt Sắc cũng hông có
tâm tình nghe. Hừ, đúng là nam nhân đều không nhờ vả được! Nàng tỏ vẻ không sao
cả, cười cười đi vào tửu lâu trước mặt.
Vào
một gian phòng nhỏ, chỉ chốc lát liền có người đem rượu vào. Dạ Nguyệt Sắc đi
đến bên cạnh, bưng bình rượu lên rót một chén, ừm, rất thơm, giơ ly rượu lên
uống một hơi cạn sạch. Tiếp chén thứ hai xuống bụng, hai mắt mơ màng, chén thứ
ba, đầu nặng trĩu, thứ tư. . . . . .
Ặc,
tại sao nàng cảm thấy trước mắt xuất hiện một người, Dạ Nguyệt Sắc
nỗ lực mở mắt, muốn xem rõ ràng, nhưng nàng đang say nên cho dù có cố gắng thế
nào, đều chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng, còn thấy bóng trắng mơ hồ
cười cười.
“Âm
Hồn Bất Tán. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm thì thầm, lần nữa
rót một ly rượu, có chút không linh hoạt đưa lên miệng, nhưng làm thế nào cũng
không thể đưa tới, Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, chỉ thấy một bàn tay trắng
nõn thon dài, đã đoạt đi cái chén trong tay nàng.
Ngẩng
mặt lên nhìn, vẫn bóng trắng mơ hồ như cũ Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm nói:
"Ừ, ngươi cũng tới uống, chúng ta cạn ly!"
Nói
xong giơ bầu rượu trong tay lên, đưa lên miệng, lại nghe thấy một tiếng thở
dài bên cạnh, lập tức bầu rượu cũng đến trong tay của người
đó.
"Ngươi
thật đáng ghét. . . . . ."