
úng được xếp
đặt một cách tùy tiện, không ăn khớp với nhau chút nào: bên cạnh bức có chim
oanh đậu trên cành mơ là tranh vẽ sự tích chàng ngư phủ Urashima và tranh
chim ưng. Ông thấy bức nào khổ cũng hẹp mà không đủ dài, lại treo từ chỗ thật
cao trên tường nên tưởng chừng chúng bị xén mất khúc dưới. Trên cánh của lối
dẫn vào phòng khách lại có lồng khung một bản kinh văn do vị giáo chủ nào đó
viết bằng lối chữ cổ. Nhật Bản thật không phải là một quốc gia có óc nghệ
thuật!
Trong một chốc, đầu óc trống rỗng, Watanabe không
nghe không nhìn gì cả, chỉ hút thuốc và để mặc thân thể lâng lâng trong khoái
cảm.
Từ phía hành lang có tiếng chân và tiếng nói chuyện
vọng tới. Cánh cửa mở. Người mà Watanabe chờ đợi đã đến. Thiếu phụ đội một cái
mũ dạ rộng vành kiểu Anne-Marie có đính chuỗi hạt. Nàng mặc chiếc áo dài tay
màu xám mà từ phía ngực trở xuống là một tấm áo nịt bằng vải ba-tít trắng có
đường thêu. Chiếc váy cũng cùng màu xám. Thiếu phụ cầm trên tay cái dù Tây bé
có viền tua, trông như món đồ chơi. Mặt Watanabe bất giác điểm một nụ cười. Ông
bật dậy khỏi chiếc xô pha và ném điếu xì gà vào cái gạt tàn. Người đàn bà vừa
đến quay đầu ngó người bồi bàn đi theo còn đang đứng khựng ở chỗ cửa vào, xong
đưa mắt nhìn Watanabe. Hai con mắt to màu hạt dẻ của những cô nàng tóc nâu. Đó
là đôi mắt ngày xưa Watanabe đã được nhìn nhiều lần nhưng bây giờ trên đường
viền quanh mắt còn đánh thêm quầng màu hoa cà bề ngang bằng một lóng tay, cái
mà ngày xưa không thấy có.
-Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu.
Nàng nói bằng tiếng Đức. Lời lẽ hững hờ, và với một
cử chỉ cũng không hợp tình hợp cảnh, nàng chuyền chiếc dù qua bàn tay trái,
bình thản đưa bàn tay phải có đeo găng cho ông bắt. Watanabe nghĩ thầm
nàng đang đóng kịch trước mặt người bồi bàn nhưng ông vẫn lịch sự nắm lấy mấy
ngón tay thiếu phụ chìa ra và quay lại bảo anh bồi:
-Khi nào cơm nước sẵn sàng thì cho biết nhé.
Người bồi bàn quay ra và đi khuất.
Thiếu phụ ném bừa cái dù lên mặt xô-pha, buông người
xuống ra chiều mệt mỏi. Nàng cứ chống hai khuỷu tay lên thành bàn, nàng nhìn
khuôn mặt Watanabe và không nói năng gì. Watanabe kéo ghế lại sát bên bàn rồi
ngồi xuống. Mãi một lúc sau thiếu phụ mới lên tiếng:
- Ở đây vắng vẻ quá
anh nhỉ?
- Họ đang trùng tu mà.
Mới hồi nãy còn làm việc ồn ào kinh khủng.
- Thế hở anh. Không
biết sao không khí chỗ này làm em bồn chồn quá. Bề gì cái số em không bao giờ ở
yên một nơi.
- Sang đây từ hồi nào?
- Em vừa đến hôm kia
thì ngày hôm qua tình cờ gặp anh giữa đường đó.
- Đi công việc gì thế?
- Em có mặt ở
Vladivostok từ cuối năm cơ.
- Thế vẫn trình diễn
trên sân khấu trong cái ô-ten ấy à?
- Vâng, phải.
- Chắc không đi một
mình đâu nhỉ? Hai mình à?
Nàng hơi ngập ngừng:
- Có một mình hai mình
gì đâu anh. Em đi với người mà anh đã biết đó!
- Vẫn cái anh chàng
Ba-Lan? Thế thì em thành Kojinskaya rồi hở?
- Ghét anh quá!
Kojinsky chỉ đệm đàn cho em hát thôi chớ có gì đâu!
- Làm gì chỉ có chừng
đó!
- Thật ra hai người đi
đường chung với nhau, có chuyện muốn tránh cũng không được. Bảo hoàn toàn không
thì đâu có lý.
- Anh biết thừa đi. Thế
em dắt hắn theo qua Tokyo đấy?
- Vâng. Bọn em trọ ở
Atagoyama.
- Thế hắn chịu thả cho
em đi gặp anh à.
- Ảnh chỉ theo đệm đàn
lúc em hát thôi.
Nàng dùng chữ Begleiten, có nghĩa đệm đàn nhưng cũng có nghĩa là đi kèm
vào những dịp khác.
- Khi em nói có thấy anh ở Ginza thì ảnh
bảo thế nào cũng xin gặp anh.
- Thôi thôi, cô cho
tôi xin!
- Anh đừng lo, ảnh còn
nhiều tiền, không vay mượn anh đâu!
- Nhiều thì nhiều
nhưng nếu ở lại đây thì rồi cũng tiêu hết. Mai mốt hai người còn tính đi đâu?
- Bọn em định sang Mỹ.
Mọi người bảo đừng trông mong gì ở Nhật nên em không hy vọng tìm ra việc làm ở
đây.
- Em nghĩ đúng. Ngoài
Nga, Mỹ là nước đáng đi đấy. Nhật Bản hãy còn chậm tiến. Em thấy không, đang
trùng tu đầy ra kìa!
- Eo ơi, nếu anh nói
như thế thì khi qua Mỹ em sẽ mách với họ đó là ý kiến của một người trí thức
Nhật Bản cho coi. Của một người thuộc giới cầm quyền nữa kia chứ. Có phải anh ở
trong chính quyền không nào?
- Phải, trong chính
quyền.
- Cung cách lại đàng
hoàng?
- Khá đàng hoàng! Có
thể nói là đang trở thành kẻ sống giả dối nữa. Hôm nay hẹn ăn cơm tối với
em là ngoại lệ đó!
- Cảm ơn nhiều nghe
anh.
Nàng chìa bàn tay qua khỏi mặt bàn. Bàn tay ấy nãy
giờ đã cởi ra khỏi cái găng có đơm cúc bấm. Watanabe trang trọng nắm chặt lấy
nó. Bàn tay lạnh giá. Rồi cái bàn tay lạnh giá ấy vẫn để nguyên không chịu
buông tay ông ra và đôi mắt vì có đánh quầng nên to hẳn, nhìn như chiếu thẳng
vào mặt ông:
- Có muốn em hôn cái
không?
Watanabe làm bộ nhăn mặt:
- Đây là xứ Nhật mà!
Người bồi bàn không gõ trước mà cứ tự tiện mở cửa
bước vào:
-Thưa, dọn cơm được chưa ạ?
- Đây là xứ Nhật mà!
Vừa nhắc lại câu nói một lần nữa, Watanabe đứng dậy,
chỉ đường cho thiếu phụ lối vào phòng ăn. Cùng lúc, ngọn đèn điện cũng bật
sáng.
Thiếu phụ nhìn quanh căn phòng, vừa ngồi xuống cái
ghế đối diện, vui vẻ nói:
- Họ cho mình buồng riêng!
R