
ồi hình như muốn xem phản ứng của Watanabe, nàng
mới nhón vai lên để thử nhìn ông ta vì lẵng hoa đặt giữa bàn làm ngáng mắt.
- Tình cờ may mắn thế
thôi.
Watanabe trả lời như không có gì.
Người rót rượu sherry, người cắt dưa melon. Để tiếp có hai vị khách mà những ba bồi bàn nên hơi thừa.
Watanabe phê bình:
- Thấy mấy anh bồi này
lăng xăng chưa?
- Họ không để ý để tứ
gì cả hở anh. Trên khách sạn Atagoyama cũng giống y hệt.
Thiếu phụ hơi khuỳnh tay cắt một miếng dưa đưa lên
miệng vừa nói như thế.
- Ở Atagoyama, hai ông
bà bị họ phiền nhiễu lắm chứ gì?
- Coi kìa, anh lại
hiểu ra đằng khác.Thôi, cũng được đi. Dưa này ngon đấy chứ, anh!
- Bây giờ mà qua Mỹ
thì thứ này sáng nào người ta cũng dọn đầy bàn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói với nhau toàn những
chuyện không đâu.Cuối cùng, bồi bàn dọn món xà-lách trái cây thập cẩm ra rồi
rót xâm banh vào cốc.
Thiếu phụ chợt lên tiếng hỏi:
-Thế anh không thấy ghen chút nào sao hở anh?
Nàng nhớ lại ngày xưa sau khi ở Nhà Hát Trung Ương ra, họ vẫn
thường ngồi đối diện như thế này bên bàn ăn của cái quán nằm trên vĩa hè Bruhlsche Terrasse, lúc thì giận dỗi,
lúc lại làm lành…Cho nên dầu đang nói với nhau những câu chuyện vô nghĩa như
bây giờ, nàng không làm sao ngăn được dòng hồi tưởng. Định bụng sẽ nói chuyện
một cách vui vẻ bông đùa nhưng không hiểu sao giọng của nàng bất chợt trở thành
trang nghiêm và trong lòng không khỏi cảm thấy có gì tiếc hận.
Watanabe vẫn ngồi y nguyên, tay nâng cốc xâm banh
cao khỏi lẵng hoa, ông nói bằng một giọng rất rõ ràng:
-Kosinsky
soll leben! (Chúc cho Kosinsky nhiều sức khỏe!)
Với một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt như đông
cứng lại, thiếu phụ lẳng lặng nâng cốc theo. Bàn tay của nàng còn run rẩy nhiều
hơn là người ta tưởng.
*
Lúc đó vừa mới tám giờ tối. Một chiếc xe hơi lặng lẽ
băng qua đại lộ Ginza bây giờ đã sáng lóa như một biển đèn đuốc để đi về hướng
Shiba. Trên xe có một người đàn bà đang dấu kín mặt mình sau tấm voan đen.
Auguste Rodin bước vào chỗ xưởng ông làm việc.
Ánh sáng ban mai tràn đầy gian phòng rộng. Cái nơi mang tên Hotel
Brion này ngày xưa là ngôi biệt thự sang trọng do một nhà phú
hào cất lên nhưng cho đến gần đây nó đã trở thành tu viện của xơ
dòng Thánh Tâm. Có lẽ các bà nữ tu Sacré Coeur từng
dùng gian phòng làm nơi tụ họp mấy em bé gái trong khu Faubourg
Saint-Germain để tập thánh ca. Có thời các cô bé đã đứng sắp
hàng ngang, hé những cánh môi hồng ca hát như lũ chim non trong tổ líu
lo khi thấy bóng chim mẹ quay về.
Giờ đây phong cảnh huyên náo ấy không còn nữa.
Thế nhưng đang có một sự sống dưới hình thức khác ngự trị gian phòng. Đó là một sự huyên náo không lời. Tuy không phát thành tiếng nhưng sự
sống này mãnh liệt, tinh vi và linh động một cách khác thường.
Trên mấy cái bục cao có đặt những tảng đất phèn. Ở mấy cái bục khác
là những khối cẩm thạch. rắn chắc. Bàn tay của Rodin với thói quen bắt
đầu nhiều việc cùng một lúc, hết mó chỗ này mó chỗ khác khi thấy có gì
gợi hứng cho mình, làm cho cụm tượng có cái còn trễ tràng có cái đã tiến khá xa. Dưới ánh nắng mai, chúng trông chẳng khác nào trăm thứ cây cỏ
đua chen sinh sôi giữa thiên nhiên. Con người Rodin có một sức tập trung nghị lực đáng sợ. Ngay trong khoảnh khắc vừa mới bắt tay vào việc, ông
đã có thái độ như thể đã làm liên tục từ hàng giờ trước.
Thần thái khoan khoái, Rodin nhìn hết một lượt một lô tác phẩm đang
nặn dở dang. Khuôn mặt ông rộng bát ngát, ở giữa sống mũi dựng thẳng
đứng. Chòm râu bạc xum xuê bao quanh hàm.
Có ai gõ cộc cộc ngoài cửa.
-Entrez!
Giọng trầm đầy nội lực, không có vẻ già nua chút nào, âm vang trong không khí của gian buồng..
Người mở cửa bước vào là một gã đàn ông gầy gò trạc ngoài ba mươi
tuổi với mái tóc nâu đen, trông tựa tín đồ đạo Do Thái. Anh ta cho biết
mình đưa Mademoiselle Hanako đến như đã hứa.
Từ khi thấy anh ta bước vào cho đến khi nghe anh ta nói, sắc mặt của Rodin vẫn không có gì thay đổi.
Có lần ông đã gặp nàng vũ công tháp tùng tù
trưởng Kambodscha qua thăm Paris. Nhìn bàn tay bàn chân thon
thả và những cử động thanh nhã của cô, ông cảm thấy có gì lôi cuốn và mê hoặc lòng người. Lúc đó ông có thảo vội vài bức dessins hiện
vẫn còn giữ. Như thế mới biết dân tộc nào cũng có nét đẹp của họ. Rodin
tin rằng cái đẹp đó thể hiện ra tùy con mắt người nhìn biết khám phá nó. Cho nên khi nghe tin dạo này có một nữ nghệ sĩ variétés gốc Nhật Bản
tên là Hanako đang ra mắt, ông đã nhờ người thầu Hanako trình diễn đưa
cô ta đến gặp mình.
Gã đàn ông vừa mới đến là ông bầu, imprésario của cô ta.
- Mời cô ấy vào đây cho tôi.
Rodin nói thế thôi. Ngay cả việc chỉ ghế mời anh ta ngồi, Rodin cũng
không làm. Không nhất thiết vì lúc đó ông đang bận tay. Ông bầu ý tứ dò
hỏi:
- Thưa cụ, tôi có dắt theo một thông dịch viên.
- Ai thế? Người Pháp à?
- Thưa không, Nhật ạ. Anh này là thực tập sinh ở L’Institut
Pasteur. Nghe Hanako cho biết cụ bảo đến gặp nên anh ta xung phong thông dịch hộ.
- Tốt lắm. Mời ông ấy vào trong luôn.
Ông bầu xin vâng và trở ra. Liền