
àn của chàng, thi nhau cho
vàng tặng lụa. Chẳng mấy lúc Hoichi trở thành giàu có.
Thế nhưng vì câu chuyện quái dị kể trên mà Hoichi mang cái hỗn
danh là “chàng Hoichi cụt tai”.
(FUSHINCHU)
Viên tham tán Watanabe xuống xe điện trước rạp
Kabuki-za.
Tránh mấy vũng nước còn đọng đây đó trên con đường
vừa mới ngớt mưa, ông men theo bờ kênh qua xóm Kobiki hướng về công thự Bộ Viễn
Thông, vừa đi vừa dáo dác nhìn, thử dò xem góc phố nào có để tấm bảng cửa hiệu
mà nhất định mình có lần trông thấy.
Con đường ít ai qua lại dù có năm sáu người mặc lối
Âu giống như đám công chức vừa tan sở ra đang nói chuyện hơi ồn ào. Một cô gái
mặc kimono choàng
thêm cái áo ngắn sặc sỡ, chắc là dân làm ở một trà đình đang chạy công việc
sang bên hàng xóm, hấp tấp suýt đâm vào ông. Chiếc xe kéo nào đó cứ buông mui
sùm sụp từ đằng sau bỗng vượt lên trước.
Rốt cuộc Watanabe cũng tìm ra được cái bảng, hơi nhỏ
một chút, có kẻ theo chiều ngang mấy chữ “O-ten Seiyokan”. Mặt trước của khách sạn nhìn về hướng con đường
dọc bờ kinh được che bằng những thanh ván. Lối vào bên hông nằm trên con đường
vắng. Hai bên tả hữu là hai cầu thang châu đầu với nhau, tạo thành khung tam
giác.Cuối hai bậc thang có cửa kính chắn lối. Sau khi lưỡng lự không biết nên
vào từ phía nào, Watanabe thử bước lên cầu thang thì thấy trên cánh cửa bên
trái có ghi chữ “Cửa Vào”.
Watanabe cẩn thận chùi đôi giày khá lấm bùn rồi mở
cánh cửa kính. Bên trong, ông thấy ở bên hành lang rộng lát ván, người ta có để
cái cọ lau giày trải thêm tấm thảm chùi chân giống như ngoài cửa. Watanabe nghĩ
thầm ngoài mình ra hãy còn có những người khác mang giày bẩn vào đây nên lại
chùi chân thêm lần nữa. .
Bốn bề vắng vẻ, chẳng một bóng người. Chỉ có tiếng
động ồn ào ở nơi nào cách đó không xa vọng tới.Hình như là tiếng thợ đang sửa
nhà.Nhớ lại mấy thanh ván che vòng quanh bên ngoài khi ngoài khi nãy, mới thấy
đúng là người ta đang làm công việc trùng tu.
Vì không thấy ai ra đón mình, Watanabe tiếp tục đi
thẳng vào trong nhưng đến cuối hành lang, lúc còn không biết nên quẹo phải hay
trái thì mới thấy có người ra vẻ bồi bàn đang lửng thửng tới nơi.
-Dạ hôm qua tôi có gọi điện thoại giữ chỗ…
-Vâng, cho hai người phải không ạ. Xin mời ông lên
lầu hai.
Anh ta chỉ cho Watanabe lối bên tay mặt nơi có cái
thang dẫn lên gác. Sở dĩ anh ta biết là người khách mới đến đã đặt bàn hai chỗ
bởi vì trong thời gian đang trùng tu, khách sạn hầu như đóng cửa. Bước đến khu
vực này, dần dần mới nghe rõ tiếng búa đang đóng đinh.
Lên hết cầu thang đã thấy người bồi bước theo ngay.
Chưa biết họ sắp cho mình phòng nào, Watanabe mới quay lại sau lưng hỏi thăm:
-Ở đây coi bộ khá ồn đó nghe!
-Thưa không sao đâu. Năm giờ thợ họ về rồi. Lúc quý
khách dùng cơm là đã hết ồn. Xin vui lòng đợi ở đây một chút.
Anh ta rảo bước ra đằng trước, mở cánh cửa phòng
nhìn về hướng Đông. Nhìn vào mới thấy đó là một cái xa-lông hơi rộng nếu chỉ
chứa hai người khách. Họ đã đặt đó đây ba cái bàn nhỏ, mỗi bàn đều có bốn năm
chiếc ghế vây quanh. Dưới cánh cửa sổ trổ ra hướng Đông có một chiếc ghế
xô-pha. Bên cạnh là chậu nho kiểng cao độ ba tấc buông lơi chùm quả màu xanh
trong căn phòng ấm cúng.
Watanabe nhìn ngang nhìn dọc một vòng thì người bồi
bàn đang đứng chờ bên cánh cửa đã mở của căn buồng bên tay trái và bảo “Thưa
đây là chỗ ông dùng cơm”. Căn buồng này mới thật vừa vặn. Bàn ăn đã bày biện
sẵn sàng, một lẵng hoa kết bằng hoa lệ quyên và hoa đỗ quyên rất mỹ thuật
được đặt ở giữa. Trên bàn có hai cu-ve đối mặt nhau. Phòng mới đúng là
dành cho hai thực khách, nếu đặt sáu người vào đây thì hơi chật.
Watanabe ra chiều vừa ý, quay lại xa-lông.Người bồi
bàn đã rời phòng ăn để đi về phía nhà bếp ngay nên bây giờ là lần đầu tiên
Watanabe ngồi một mình. Bỗng tiếng búa lớn búa con đột nhiên im bặt. Ông lấy
đồng hồ ra xem mới biết đã năm giờ chiều. Nghĩ thầm từ đây đến giờ hẹn hãy còn
được nửa tiếng, Watanabe cắt giấy niêm phong hộp thuốc để trên chiếc bàn nhỏ,
lấy một điếu xì gà, cắt đầu và châm lửa
Có điều lạ là Watanabe không có tâm lý mình đang chờ
đợi chút nào cả. Ông còn như không cần nhớ cái người mình đang đợi là ai nữa.
Cho dầu một khuôn mặt nào xuất hiện từ đằng sau cái lẵng hoa, có lẽ ông cũng
chẳng buồn biết đến. Và cũng tự hỏi tại sao mình trở thành hững hờ đến vậy.
Watanabe vừa phì phà điếu xì gà, đến mở cánh cửa sổ
bên góc phòng có đặt chiếc xô-pha để ngắm phong cảnh bên ngoài. Ngay dưới của
sổ, ông thấy rất nhiều thanh gỗ chất lên bên nhau. Đây mới đúng là mặt tiền
khách sạn. Bên kia bờ con kênh đầy ắp nước và hầu như ngừng chảy là mấy ngôi
nhà dân, có lẽ chỗ người ta dùng để hẹn hò. Trên đường không có bóng người,
ngoại trừ một thiếu phụ đang địu con đứng lơ đãng trước cửa một trong những
ngôi nhà ấy. Xa hơn nữa về phía tay mặt, ngôi dinh thự đồ sộ dùng làm Sở Tư
Liệu của Bộ Hải Quân với màu gạch đỏ vươn cao lên choán hết tầm mắt.
Watanabe ngả lưng tựa ghế xô-pha, đảo mắt nhìn quanh
xa-lông. Ở một đôi chỗ trên tường có treo vài cuốn tranh Nhật. Ch