
i nhanh
như gió cuốn của người lạ. “Thưa tôi mù loà, không thấy đường.
Vị nào đang gọi tôi đấy ạ…”
- Ngươi chớ sợ.
Giọng nói bỗng có phần dịu lại, người lạ tiếp lời: “Ta nhân đóng
quân ở gần vùng này, có việc mới ghé qua đây. Chủ quân của ta là bậc cao quý, xưa vẫn ra vào chỗ cung cấm. Nay bề trên và đoàn tuỳ tùng của ngài ghé trọ qua đêm ở vùng Akamagaseki này, biết đến trận quyết
chiến ở Dan no Ura nên ghé vãng cảnh. Bề trên nghe đồn tài
kể chuyện của ngươi rất cao diệu, ngài muốn nghe một khúc. Vậy
ngươi hãy mau mau lấy đàn theo ta đến chỗ dừng chân của các bậc tôn quý. Các vị ấy đang chờ ngươi đó!”
Thời ấy, samurai đã ra lệnh thì mọi người phải răm rắp tuân theo.
Hoichi vội vội vàng vàng xỏ dép, vác đàn, đi theo người lạ.
Người vũ sĩ nắm tay Hoichi một cách gọn gàng, kéo chàng ta đi nhanh
như tên bắn. Bàn tay người lạ rắn như thép nguội, mỗi bước đi, bên sườn
có tiếng lách cách như thể đang mang giáp trụ. Có lẽ người
lạ là vũ sĩ cận vệ của một nhà quyền thế nào đó. Cái
sợ hãi buổi đầu đã bớt dần. Hoichi điềm tĩnh trở lại và trong lòng bắt
đầu rộn lên một niềm hãnh diện. Bởi vì anh chàng nhớ ra lúc nãy người
lạ có nhắc đến mấy chữ “một bậc cao quý ngày xưa vốn ra vào
chỗ cung cấm”, như vậy tài đàn của mình đã lọt đến tai một bực
đệ nhất công hầu nào rồi. Vừa nghĩ đến đó thì người vũ sĩ bỗng
dừng bước. Hoichi lắng tai nghe và có cảm tưởng hai người đang đứng
trước một cánh cổng lớn. Ở chốn xa thành thị phố xá
như thế này, ngoài chùa A Di Đà chắc không làm sao có một cái cổng lớn
cỡ này. Hoichi đang nghi hoặc thì tùy giả đã cất tiếng dõng
dạc:
- Khai môn!
Không phải đợi lâu, có tiếng song hồng mở nặng nề, hai người đã bước
vào bên trong cửa. Đi qua khỏi một khu đình viên khá rộng, cả hai đến
một cánh cửa khác. Dừng chân ở đó, tuỳ giả lại hô lớn: “Có ai
trong đó không, xin được bẩm đã đem Hoichi về đến đây rồi”. Nói xong, có tiếng chân người từ bên trong đi ra, lại có tiếng vách giấy
mở ra, tiếng rèm cửa cuốn lên, giọng đàn bà con gái xì xào. Nghe họ trò
chuyện với nhau, Hoichi thầm nghĩ những người này phải là bọn thị tỳ
trong một phủ đệ. Chàng mù đâm ra lo lắng không biết người ta
sẽ dắt mình đi đâu. Chưa kịp nghĩ ngợi gì, có người đã đưa tay
dắt chàng ta đi lên năm sáu bậc thang. Đến bậc cao nhất, có lệnh phải
cởi dép. Bàn tay đàn bà lại tiếp tục dắt Hoichi đi qua những khu hành
lang lát gỗ nhẵn thín và dài tưởng chừng bất tận. Chàng mù rẽ quặt không biết bao nhiêu lần ngõ ngách, cột trụ, xuyên qua mấy gian phòng trải
chiếu rộng thênh thang trước khi được đưa vào trong một gian đại điện.
Hoichi nghĩ ôi chao, đại điện này hẳn là nơi tụ tập các
vị tôn quí vì hắn nghe tiếng vạt áo lụa chạm nhau sột soạt
như tiếng lá trong rừng xao động, tiếng người đông đảo đang trò chuyện
với nhau. Họ đang thì thầm những gì, Hoichi không hiểu rõ nhưng ngôn
từ họ dùng là của nơi gác tía lầu son.
Hoichi được lệnh cứ tự nhiên. Người ta bày trước mặt chàng
một tấm nệm tròn, mềm mại và bảo ngồi lên. Hoichi đang nắn lại giây đàn
thì một giọng đàn bà đã cất lên, dường như tiếng của lão chủ quản trong
cung:
- Mi hãy so dây, bắt đầu dạo khúc “Truyện Heike” cho bề trên thưởng
thức đi. Nhưng nếu bà ta chỉ nói chừng đó thì Hoichi không biết phải bắt đầu từ đâu. Truyện nhà Taira dài lắm, kể biết mấy đêm mới xong. Hoichi mới đánh bạo:
- Dám thưa Truyện Heike khá dài, một buổi không sao kể hết. Chẳng hay bề trên muốn nghe đoạn nào?
Hỏi đến đây thì giọng lão bà lại trả lời:
- Hãy kể cho ngài nghe đoạn quyết chiến ở Dan no Ura. Trong cả một Truyện Heike, đoạn này nghe buồn thấm thía nhất đấy.
Hoichi bèn từ từ cất giọng, kể lớp nói về trận thủy chiến
khủng khiếp. Tiếng đàn khéo làm sống lại nào là tiếng mái chèo
quạt nước, tiếng đoàn thuyền lao lên xung trận, tiếng tên bay xé gió,
tiếng chân rầm rập xen với tiếng quân reo hò, tiếng đao kiếm giáp
trụ chạm vào nhau soang soảng, tiếng người bị đâm ngã ùm xuống nước.
Trong lúc Hoichi đang ra sức trình tấu, chung quanh người nghe đã bắt
đầu xuýt xoa tán thưởng. “Làm sao lại có tay đàn tuyệt vời
như thế nhỉ“, “Ngay ở kinh đô, cũng chưa nghe ai đánh hay đến
vậy”, “Dưới gầm trời này, hỏi ai hơn được Hoichi!”, bao nhiêu lời khen
tặng lọt vào lỗ tai chàng mù. Trong lòng Hoichi rộn một niềm
tự hào, chàng lại ra sức đàn hát. Tán thưởng tưởng còn như không dứt thì chung quanh bỗng nhiên trở lại im lặng như tờ. Lúc ấy, khúc
đàn đã tiến dần đến đoạn tả thảm cảnh nhà Taira, một đoàn người đẹp, trẻ thơ bỗng nhiên gặp cảnh tuyệt mệnh, thương tâm, nhất là cảnh
hai bà phi bồng ấu chúa trầm mình dưới dòng nước bạc. Người
nghe ai nấy ngậm ngùi thở dài, chợt nổi lên đâu đây tiếng nấc tức tưởi
nghẹn ngào rồi tiếng khóc oà vang. Tiếng khóc vỡ ra như không cầm lại
được, chính Hoichi cũng phải ngạc nhiên không ngờ mình đã động
mối thương tâm của người nghe đến thế. Tiếng khóc kéo dài một hồi lâu
rồi như vơi đi, bốn bề bỗng yên tĩnh trở lại. Trong cái im lặng đó, giọng bà lão lại cất lên:
- Tiếng đàn như thế thật trên đời có một không hai. Đã đành t