
oài xem
như rất đứng đắn, nhưng bên trong chỉ là ngụy thiện và bất chánh. Bọn rắn, con
cháu của rắn độc ơi, bọn bây làm sao cũng không thể tránh khỏi hình phạt của
Gehenna. Ôi, Jerusalem, Jerusalem, hỡi bọn giết đấng tiên tri, dùng đá ném sứ
giả ơi, nhiều lần bọn bây cần phải gom con cái của bọn bây lại như gà mái gom
con dưới cánh, thế nhưng bọn bây lại không muốn”. Câu nói ngu ngốc. Một trò hề.
Nhái miệng không cũng đủ thấy ghét. Đồ nói chuyện động trời. Ông ấy điên rồi.
Ngoài ra lại còn nói nào là sẽ có nạn đói, có động đất, có sao băng từ trời rớt
xuống, nào là mặt trăng không phát ra ánh sáng, nào là diều hâu xúm quanh mổ tử
thi nằm đầy trên mặt đất, lúc đó người ta sẽ phải nghiến răng than khóc, đúng
là để mặc cho cái miệng của mình xổ ra toàn những chuyện lỗ mãng tào lao. Sao
lại nói toàn những chuyện không có suy nghĩ cặn kẽ. Tự cao tự đại quá trớn. Đồ
ngu. Không biết phận mình. Đồ kiêu căng. Sớm muộn sẽ không tránh khỏi tội vạ.
Nhất định sẽ bị treo lên thập tự giá. Nhất định sẽ bị như vậy.
Hôm nay tôi nghe bọn bán hàng trong xóm đồn rằng ngài chưởng tế và bọn
trưởng lão đã lén họp trong sân nhà ngài đại tư giáo Caiaphas và đã
quyết định giết ông ấy. Tôi cũng nghe nói rằng nếu bắt ông ấy trước mắt
quần chúng thì sợ quần chúng sẽ gây bạo động cho nên đã treo thưởng 30
lạng bạc cho người nào tìm thấy và báo cho nhà cầm quyền biết chỗ ở của
ông ấy và bọn đệ tử. Không phải là lúc phải chần chờ. Dẫu sao đi nữa ông ấy cũng phải chết. Thay vì để người khác giao ông ấy cho bọn công chức
tầm thường, tôi sẽ làm điều đó. Đây là lời chào cuối cùng của tình yêu
thương một lòng một dạ của tôi hiến dâng cho ông ấy từ trước đến nay.
Đây là bổn phận của tôi. Tôi sẽ bán ông ấy. Thật là đau lòng. Không biết có ai hiểu được một cách đứng đắn hành vi hết lòng yêu thương của tôi
không? Không, không cần ai hiểu dùm cả. Tình yêu thương của tôi là tình
yêu trong trắng. Không phải là tình yêu để cho mọi người hiểu dùm. Không phải là tình yêu bẩn thỉu như thế đâu. Tôi sẽ vĩnh viễn bị ông ấy oán
ghét. Thế nhưng, trước lòng khát khao của tình yêu trong trắng, không có hình phạt nào, cũng không có ngọn lửa của địa ngục nào thành vấn đề.
Tôi sẽ sống bằng cách sống của tôi. Quyết tâm của tôi cứng rắn đến độ
rợn người. Tôi đã âm thầm đợi dịp may. Cuối cùng đã đến ngày lễ. Bọn đệ
tử chúng tôi mười ba người đã mướn một phòng mờ mờ tối ở lầu hai trong
một tiệm ăn cũ trên đồi để mở tiệc lễ. Khi mọi người ngồi vào bàn tiệc,
sắp bắt đầu ăn buổi cơm tối, bất ngờ ông ấy đứng lên, lẳng lặng cởi áo
ra. Trong lúc bọn tôi chưa biết được ông ấy muốn làm chuyện gì đây, ông
ấy đưa tay lấy bình nước để trên bàn, đổ nước trong bình vào một cái
chậu nhỏ đặt ở góc phòng, rồi lấy khăn lau trắng tinh buộc qua lưng, lấy nước trong chậu rửa từng bàn chân của bọn đệ tử. Bọn đệ tử không hiểu
lí do nên lúng túng không biết phải làm sao. Nhưng với tôi, tôi cảm thấy hình như mình hiểu được suy tư thầm kín của ông ấy. Ông ấy cảm thấy cô
đơn. Vì lo sợ đến cực độ cho nên chắc là có cảm giác muốn bám vào một
cái gì đó, kể cả bọn đệ tử bướng bỉnh ngu muội của mình. Thật là tội
nghiệp. Ông ấy biết vận mệnh không thể tránh khỏi của mình. Nhìn tình
cảnh này bỗng dưng tôi muốn bật khóc. Bất ngờ tôi muốn ôm chầm ông ấy
cùng nhau khóc. Tội nghiệp quá, làm sao gây ra tội lỗi đối với thầy
được. Thầy lúc nào cũng dễ dãi. Thầy lúc nào cũng đúng. Thầy lúc nào
cũng là kẻ đứng về phía người nghèo. Lúc nào thầy cũng tốt đẹp hào
quang. Đúng thầy là con của thượng đế. Tôi biết điều đó. Xin thầy tha
thứ cho. Hai ba ngày nay tôi đã lén lút chờ cơ hội để bán thầy. Bây giờ
thì không. Trời ơi, tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện tàn nhẫn là đi bán
thầy tôi. Xin thầy hãy an tâm. Bây giờ dẫu có cả trăm quan chức, cả ngàn lính đến đây tôi cũng sẽ không cho họ đụng đến thầy dầu chỉ một ngón
tay. Thầy đang bị theo dõi. Nguy lắm. Thầy nên trốn khỏi nơi này ngay
bây giờ. Peter lại đây, James lại đây, John lại đây, tất cả lại đây. Tuy không thể nói ra miệng, nhưng sôi sục trong lồng ngực lời nói yêu
thương từ tận đáy lòng rằng hãy bảo vệ đức chúa hiền từ của chúng ta,
cùng sống suốt đời với nhau. Cảm động với một cảm giác cao thượng từ
trước đến nay không có nên nước mắt tạ tội nóng hổi sung sướng chảy qua
gò má tôi. Đúng lúc ấy, ông ấy đã lẳng lặng, kỹ lưỡng rửa chân tôi rồi
dùng khăn quấn ngang lưng nhè nhẹ lau, ôi, cái cảm giác lúc đó, làm sao
quên được. Phải rồi, lúc đó có lẽ tôi đã nhìn thấy thiên đàng. Sau tôi
là chân của Philip, đến chân của Andrew, và sau nữa đến lượt rửa chân
cho Peter. Thằng Peter là kẻ ngu si thật thà như thế kia nên nó không
dấu được lòng hoài nghi của mình, đã chu miệng hỏi với vẻ bất mãn “Chúa
ơi, sao chúa lại rửa chân cho con như thế này”. Ông ấy quỳ dưới chân
Peter nhỏ nhẹ khuyên bảo “À, chuyện của ta làm, ngươi làm sao mà hiểu
được. Sau này nghĩ lại, ngươi sẽ biết”. Nhưng Peter vẫn cương ngạnh từ
chối, hắn rút chân lại, khăng khăng một mực. “Không, không được. Con xin thầy đừng bao giờ rửa chân con, con